Chương 28: Điểm kết.

-" Diệp Phàm.... Diệp Phàm." Hắn vừa lấy lại ý thức liền nghe thấy thanh âm của Giang Liêu, liên tục gọi hắn, mạnh lắc đầu.

-" Không có gì... đừng gọi nữa. "

Giang Liêu gật gật đầu, rồi lại chui vào tinh thần giới của Diệp Phàm, hắn thật sự không biết vì cái gì, khi vừa bước ra khỏi bầu khí quyển Diệp Phàm liền bất động một chỗ như vậy, thời gian trôi qua gần trăm năm, hắn cứ như vậy gọi dậy Diệp Phàm vẫn không được, nếu hắn không tỉnh dậy, thì Giang Liêu chỉ có thể ở đây, chờ đợi cho đến khi hết thọ mệnh mà tan biến, thật may Diệp Phàm đã tỉnh.

Diệp Phàm đưa mắt về phía hư không, từ đó xuất hiện một quả cầu hình tròn, từ nó tản phát ra vô số quang mang bảy màu, không biết vì cái gì âm thanh từ bốn phía vang vọng lại.

-" Keng... kích hoạt hệ thống Long Tổ Truyền Thừa."

-" Kí chủ Diệp Phàm thành công thức tỉnh hệ thống, xin nhân..." Chưa kịp nói dứt lời Diệp Phàm liền vung quyền, cự quyền biến hóa, nhanh chóng đấm về phía quả cầu xanh.

Chỉ là quyền này như xuyên qua, không một chút ảnh hưởng đến nó, Diệp Phàm nhíu mày, cảm ngộ một giới này, miệng khẽ nói: " Chân - Giả."

Tứ phía vỡ vụn, nhường lại chỗ cho bóng đêm vĩnh hằng, nơi đây dường như không tồn tại một chút ánh sáng.

-" Vì cái gì không luân hồi trong vô tận? vì cái gì phải cố gắng thoát khỏi." Một nam nhân với tà áo dài màu vàng nhạt, tay cầm một đóa kim liên phát tán quang mang bảy sắc, hắn bước ra từ trong hư không, hướng về phía Diệp Phàm hỏi.

Diệp Phàm không nói nhảm với hắn, bước một chân vào trong điểm kết ( là nơi cấu tạo một ảo giới ) dẫm mạnh một cái.

Diệp Phàm lần nữa mở mắt, nhìn nam nhân trước mắt, môi khẽ nhếch, chắp tay sau lưng, đứng giữa hư không nói: " Hừ hừ... vô số năm tháng ngươi làm những việc này có ý nghĩa gì không?"

-" Đương nhiên có... ngươi nên nhớ ngươi chỉ là một phân thân của bổn tọa, ngươi không có quyền để nói nhảm." Hắn nhìn Diệp Phàm với gương mặt khinh bỉ.

Diệp Phàm thở dài, hỗn độn vỡ tan lộ ra một bầu trời trong xanh, đưa mắt nhìn về thiếu nữ trước mặt, nhẹ nắm lấy tay nàng.

-" Được rồi chúng ta cùng đi." Thấy nàng gật đầu, đôi mắt hắn càng thêm ôn nhu.

Bước một bước vào hư không, bầu trời càng ngày càng gần, xuyên qua một cái liền trở lại không gian hỗn độn, đưa tay lên, nhìn vào nữ nhân đang nằm bên trong viên châu, hắn cười nhẹ.

-" Ngươi cứ để cho ta..." Nói xong Diệp Phàm liền rời khỏi nơi này một phương hỗn độn.

Nam nhân với y phục màu xanh lam hiện ra, đôi mắt lưu ly cùng với mái tóc màu lam nhạt, chắp tay sau lưng hướng về phía Diệp Phàm với tà áo dài trắng, gương mặt gần như nứt vỡ, đôi mắt đượm buồn hướng về phía hư không nơi Diệp Phàm vừa rời đi, khẽ nói: " Ngươi nghĩ hắn có thành công?"

Lão già Diệp Phàm lắc đầu. " Không biết... ta chỉ có thể giúp hắn đến thế thôi... cả đời ta tu thành đạo quả, chỉ thiếu nửa bước là cứu được nàng... không ngờ."

-" Con đường hắn đi sẽ khó khăn hơn ngươi rất nhiều... nhưng nhờ có ngươi hắn mới có cơ hội cứu lấy nàng. " Nam nhân nhìn về phía Diệp Phàm nói với hắn.

Diệp Phàm lão già cười nhẹ, đôi mắt chứa đựng sự mong chờ, không thay đổi. " Đa tạ ngươi Long Tổ."

-" Không cần đa tạ... ngươi định để hắn tự quyết định, hay tiếp tục chưởng khống hắn?" Long tổ nhìn về phía Diệp Phàm hỏi.

-" Tùy duyên đi..." Nói xong hắn liền nát vụn, cả một đời hắn ẩn tu, trong vô tận tuế nguyệt nhàm chán để cứu nàng... không ngờ, đến phút cuối chỉ có thể cứu ra một mảnh tàn hồn, hắn liền đi vào trong dòng sông thời gian, bày bố vận mệnh của chính hắn, đến cuối cùng không ngờ lại khiến Diệp Phàm của thời gian này thay đổi nhiều như vậy... mang theo hy vọng hắn tan biến vào hư không.

Long Tổ tiếc tục ngồi đả tọa trong hỗn độn, thầm cảm thán kẻ si tình.

Diệp Phàm mở mắt, tay cầm lấy viên châu, nhẹ đưa vào trong nhục thân giới, nơi đây không hề có quy tắc cũng như pháp tắc, không có giới hạn về thời gian hay không gian, nói cách khác đây là một giới riêng biệt, nếu như nơi này đầy đủ linh khí thì không chừng Diệp Phàm đã ở trong đây tu luyện.

Nhẹ bước vào căn nhà nhỏ trước mặt, kéo nhẹ cửa, tiếng kót két, làm cho hắn càng thêm thở dài, đi về phía nữ nhân xinh đẹp đang nằm trên giường gỗ, cho dù nàng đang ngủ nhưng gương mặt xinh đẹp vẫn khiến cho hắn mê luyến, nhẹ đặt viên châu lên người nàng, cơ thể lạnh lẽo bắt đầu có nhịp tim, bắt đầu hô hấp.

Nhìn nàng với đôi mắt yêu thương hắn hôn nhẹ lên trán, rồi rời khỏi nhục thân giới, đưa mắt xung quanh vô số tinh cầu, một cảnh tượng hoa lệ làm hắn choáng ngợp.... thì ra đây là vũ trụ.

Giang Liêu dụi lấy mắt, bước ra từ trong tinh thần giới, giọng nói ủ rũ hỏi Diệp Phàm. " Ngươi định đi đến đâu? tiên giới thì cứ đi thẳng là được..."

Diệp Phàm mạnh lắc đầu, hắn đã cảm nhận được, nơi mà hắn sinh ra... nơi mà hắn thực sự thuộc về, đạp bước vào trong hư không di chuyển với tốc độ kinh ngạc, một đường tiến thẳng đến địa cầu, hắn cứ như vậy đi gần năm năm, đứng trước một tinh cầu, nhẹ mỉm cười.

-" Trái đất ta về rồi."

Giang Liêu thì vẫn như thường lệ ngáp ngắn ngáp dài, bước ra từ trong tinh thần giới, mắt trợn tròn, nói với giọng hoảng loạn. " Nghịch mẫu tinh."

Thấy ánh mắt nghi hoặc của Diệp Phàm, hắn mới giải thích. " Chắc ngươi không biết, tinh cầu này được gọi là nghịch mẫu tinh, còn về lý do thì... nói sao nhỉ, Âu Cơ mẫu thần sinh ra trăm trứng, năm mươi đi khắp mọi vùng hỗn độn sáng tạo sinh mệnh cùng với quy tắc, những người này được gọi là lạc thần, con cháu của đám người gọi là Việt nhân, năm mươi theo Long Tổ ngự trị dòng sông thời gian, bọn hắn được gọi là tuế nguyệt tộc, chỉ có nhiệm vụ canh giữ dòng sông thời gian, còn lý do tinh cầu này có tên như vậy là vì bọn hắn đã đi ngược với ý nghĩ của mẫu thần, lập nên một giới để dành quyền tự do cho giả nhân, sống cùng đám người giả nhân, coi bọn giả nhân như Việt tộc..."

Hắn nhìn về phía Diệp Phàm đang nhăn mặt, thở dài rồi nói tiếp. " Nên âu cơ mẫu thần đã giam giữ bọn hắn vào trong một tinh cầu với vô số quy tắc vô lý... nơi đây khi bước vào những quy tắc mà ngươi cảm ngộ từ vũ trụ hay những giới khác... đều không tồn tại, nơi đây những Việt tộc bị đàn áp đến mức khiến người ta đau lòng... Âu cơ mẫu thần không phải khinh thường giả nhân, chỉ là bà ấy biết giả nhân vô cùng ích kỉ, chỉ muốn lợi dụng người khác... bà không muốn trong huyết mạch của đám người, lại là sự đê tiện của giả nhân, mẫu thần đặt ra lệnh luân hồi vô tận cho những người này... đời đời bọn hắn thấy được sự ích kỉ của giả nhân, Việt nhân ở nơi này gần như đều là những người có lòng nhân từ nên thường sẽ dễ bị dụ hoặc... hơn nữa."

-" Việt tộc và giả nhân không thể sinh con..." Diệp Phàm với đôi mắt đỏ ngàu đôi đồng tử màu xích huyết cùng với gương mặt hung tợn, càng khiến hắn thêm đáng sợ.

-" Đúng vậy... con của giả nhân và Việt nhân... sẽ là Việt nhân luân hồi... Việt nhân một giới này không thể sinh sản....chỉ có thể luân hồi vô tận..." Giang Liêu không nói gì, chui lại vào trong tinh thần giới.

Diệp Phàm lấy lại bình tĩnh, bước nhẹ một bước, xuyên qua bầu khí quyển, từng tầng mây bị tách ra, hắn đáp nhẹ xuống mặt đất, con đường bê tông với, hai bên là những tòa nhà cao ốc, cùng với vô số xe cộ đang lưu thông qua lại, cùng với mấy đứa trẻ bốc đầu rịn ga như nứng c-c, đây đúng là Việt Nam của hắn rồi.

Nhẹ bước vào trong hư không, hắn mặc tà áo dài màu trắng bạc, cùng với đôi đồng tử màu nâu đậm, mái tóc màu đen không ngừng phất phơ trong gió, đứng trên đỉnh fansipan, tham lam hít lấy một hơi dài, tận hưởng lấy cảm giác trở về cố hương, bất giác trong lòng có chút cay đắng, nhẹ thở dài một cái, hắn bước chân vào hư không, rời khỏi trái đất, nếu ở đây thêm một khoảng thời gian.... cơ thể hắn sẽ hoàn toàn bị pháp tắc bài xích mà vỡ vụn.