Diệp Phàm đứng giữa một vùng hỗn độn, không giống những gì hắn nghĩ, khi hắn còn ở trái đất, hắn thường nhìn thấy trên màn ảnh nhỏ, khi đi xuyên qua bầu khí quyển thì sẽ là vũ trụ rộng lớn, nhưng đến khi hắn thực sự xuyên qua bầu khí quyển mà tiến vào, thì xung quanh hắn chỉ là một mảng hỗn độn không tồn tại sự vật, đưa mắt nhìn về phía Lam Huyền tinh, thật khổng lồ, thật đẹp, lúc này hắn mới biết vì sao tinh cầu này lại tên là Lam Huyền, nhìn về phía tinh cầu bao phủ toàn màu xanh lam, hắn lắc mạnh đầu, vốn đại lục của Lam Huyền là không ít nhưng không biết vì cái gì cả một tinh cầu bị phủ một màu xanh lam.
-" Giang Liêu... Giang Liêu." Diệp Phàm vốn muốn hỏi Giang Liêu vài việc nhưng không biết vì cái gì, hắn không thể cảm nhận được sự tồn tại của Giang Liêu.
Đưa tay vào trong hư không dụng lực đấm một quyền, quang mang phát ra từ nấm đấm ngày càng lớn, chiếu sáng một mảng tinh không nó cứ trôi dạt trong vô định rồi tiêu tán, hắn nhẹ đưa tay lên, nhắm mắt lại, cảm thụ lấy vạn vật xung quanh, miệng hắn khẽ nói. " Chân Giả ."
Một mảng hỗn độn dần nứt vỡ, hắn nhẹ mở mắt đưa tay lên, bàn tay dần dần nát vụn, áo bào rách toạt, lộ ra thân hình ốm yếu của hắn, gương mặt xanh xao, đôi đồng tử màu xích huyết, cùng với mái tóc bạc, khiến hắn ra dáng một cái sát thần, nhắm mắt lại.
Lần nữa cảm thấy một cỗ lực lượng bao phủ lấy cơ thể hắn, nhẹ mở mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn, mi mày thanh tú, đôi mắt phượng cùng với đôi môi đỏ hồng, tà áo dài đen tuyền phất phơ trong gió, gương mặt lo lắng, nắm lấy tay hắn, chạy qua một mảng rừng rậm, nhắm mắt một lần nữa.
Hắn lần nữa mở mắt, thân thể trần chuồng, cứ trôi dạt trong hư không... trăm năm.... vạn năm, một nam nhân không mặc một chút y phục trên người, miệng hắn cứ lẩm bẩm cái tên một người. " Lộ.... Giang."
Một lão nhân với bộ bà ba màu cổ đồng, gương mặt hung tợn, lưng hùm vai gấu, mày chau lại, hắn nhẹ đưa tay đến mi tâm, từ trong mi tâm lấy ra một hạt nhỏ ánh sáng, nhẹ búng một cái, đốm sáng nhỏ bay thẳng vào mi tâm của Diệp Phàm.
Hắn cười nhạt, hướng ánh mắt về phía Diệp Phàm đang lõa thể. " Quá hời cho ngươi rồi, nếu không phải ta không thể đoạt xá ngươi, thì đã không dùng đến cách ngu xuẩn này." Hắn là cao cao tại thượng một cái luân hồi tiên đế, vậy mà đến một tiểu tử phàm nhân giới cũng không thể đoạt xá, nếu không phải hắn đến cực hạn thì làm gì có chuyện hắn lấy đi kí ức bản thân tặng cho Diệp Phàm, hắn từ từ tiêu thất vào hư không.
Diệp Phàm mở mắt ra, thấy gương mặt xinh đẹp của nữ tử liền lùi lại vài bước, ôm mạnh lấy đầu, gầm rú như thú hoang, đến khi hắn bình tĩnh lại, nhìn về phía Lộ Giang đang khó hiểu thì cười lớn.
-" Bổn tiên đế cuối cùng cũng sống lại, các ngươi cứ đợi đấy, ta sẽ giết tất cả những kẻ đã phản bội ta..." Hắn nhìn về phía Lộ Giang, trong lòng thầm cảm thán tên tiểu tử này thật may mắn, nữ tử xinh đẹp như vậy mà lại yêu Diệp Phàm, nhưng không sao từ nay, nàng là của hắn.
Tiếp nhận lấy kí ức của thân chủ, ra là vậy... nam nhân mà hắn đoạt xá tên Diệp Phàm, khi phu thê bọn hắn bị truy sát, thì vô tình chạy vào cái hang động này, thật không may a, tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, lắc mạnh đầu nhìn về phía nàng.
Hắn nhẹ ôm lấy eo nàng, nhìn thẳng vào mắt nàng, đôi đồng tử màu nâu đậm sáng ngời, thật quyến rũ, nàng khẽ nhíu mày, cảm thụ lấy linh hồn Diệp Phàm thì mới chắc chắn đây là hắn nhưng vì cái gì.... tính cách của hắn hoàn toàn thay đổi... trong lòng nàng có một ý nghĩ... chỉ mong không phải là thật.
Hắn nhẹ thả nàng ra, ngồi xuống nền đất, xếp bằng tiếp tục dung nhập kí ức, nàng nhìn về phía hắn.
-" Diệp Phàm.... Diệp Phàm." Nàng hướng về phía hắn gọi liên tục hai lần, chuẩn bị rút kiếm thì, Diệp Phàm nhẹ giọng nói: "Ta vừa nhận được truyền thừa, tính cách thay đổi là đúng, nàng không nên nghi ngờ tướng công của nàng a."
Nhìn vào gương mặt tà dị của hắn, nàng rút thanh trường kiếm, chém thẳng về phía nam nhân đang ngồi xếp bằng dưới mặt đất, rồi nhanh chóng lùi lại vài bước, Diệp Phàm đưa tay kết ấn, một cái phù trận phòng ngự, được kết thành từ trăm vạn phù văn hiện ra, chắn hết toàn bộ công kích , hắn đạp một bước, tiến về phía nàng, đấm thẳng vào nàng một quyền, Lộ Giang lấy thân kiếm đỡ lấy quyền nhận, bị đánh văng ra vài thước, nàng lấy từ trong trữ vật giới một tấm bạo viêm phù, ném thẳng về phía Diệp Phàm , rồi dự định chém nát cấm trận bỏ trốn.
Bất quá Diệp Phàm dùng thân thể ngạnh kháng, tà áo dài bị cháy sém, đôi mắt độc ác nhìn nàng, dùng răng cắn mạnh vào ngón tay, nhanh chóng vẽ một cái văn ấn kì dị trước ngực, quang mang lóe sáng, từ trong không trung hiện ra biểu đồ đen trắng, Lộ Giang nhìn thấy cảnh này liền từ bỏ ý định chạy trốn, nhanh chóng tiến vào mộng giới, Diệp Phàm nhanh chóng bước nhẹ vào hư không, đứng giữa tầng mây, quét nhẹ thần thức cả giới này.
Đấm mạnh một quyền khiến cho mộng giới vỡ vụn, rồi cấp tốc độn không rời khỏi, mở mắt ra Lộ Giang liền hộc một ngụm máu, đốt cháy sinh mệnh, nắm lấy một nắm đan dược, vứt hết vào miệng nhai rồm rộp, tu vi trực tiếp bạo tăng, chém thẳng về phía Diệp Phàm một kiếm, hắn nhìn thấy nàng làm trò mèo cũng không nói gì, đưa tay về phía sau, đấm mạnh một quyền, một quyền đơn giản nhưng lại ngăn chặn mọi quy tắc, chém đứt thời gian.
Nhận lấy một quyền, nàng ôm lấy vết thương ở ngực, mạnh hộc ngụm máu, nhắm mắt trái lại, không để máu chảy vào mắt, nàng khó khăn dùng kiếm nâng lấy cơ thể chằn chịt thương tích, nhẹ nâng tay, vận dụng còn lại một chút lực lượng nhân quả, muốn xem xem hắn thật sự là Diệp Phàm hóa điên hay bị đoạt xá, trước mắt nàng vô số sợi dây đỏ nối về phía Diệp Phàm, thật may mắn có sợi dây của nàng.
Diệp Phàm từ từ đi tới, nhẹ mỉm cười, nhìn nữ nhân đang kiên cường đứng trước mặt hắn, lắc nhẹ đầu, nhắm mắt lại cảm thán, không biết vì cái gì nữ nhân này không chịu nghe hắn nói, nếu như nàng chịu an phận thì bên trong hậu cung của hắn đã có chỗ cho nàng.
-" Nàng cần gì phản ứng như vậy gắt gao, ta là tướng công nàng đây." Nhẹ đưa tay, chạm lấy gương mặt của nàng, dùng ngón trỏ nâng lấy cằm nàng, hôn nhẹ vào môi nàng.
-" Tướng công?'' Nàng phun một ngụm nước bọt, cắm thanh kiếm xuống mặt đất, ngồi xuống xếp bằng.
Thần hồn ly thể dự định bạo tạc cùng chết với hắn, Diệp Phàm thực sự tức giận với con mụ điên này, vì cái gì cứ đánh đánh giết giết, làm nương tử của bổn đế có cái gì không hợp?
Hắn kết ấn, dự định giam lấy nàng, chỉ là một kiếm chém đứt hắn cánh tay, mắt trợn to, thân ảnh hắn dần mờ nhạt rồi tan biến, nàng hộc một ngụm máu... vì cái gì nàng đã như vậy bày ra kế hoạch, đáng lẽ hắn phải dùng cấm chế phong ấn nàng, còn nàng tách làm hai đánh lén hắn, vì cái gì, hắn lại không kết ấn vì cái gì hắn lại như vậy dùng tay đâm xuyên tim nàng, tay không còn cầm nổi kiếm, tiếng kiếm rơi cùng với nước mắt trên gương mặt anh tuấn của hắn, càng khiến cho người ta đau lòng.
Nhẹ chạm vào mặt, hắn không biết từ khi nào, hắn cứ không ngừng rơi nước mắt vì cái gì chứ, nhìn nữ nhân đang nằm trong lòng hắn môi cười mỉm, hắn lại ôm chặt nàng trong lòng, vì sao hắn lại bi thương? vì sao hắn lại đau đớn? hắn gào rống như một tên điên, ôm chặt lấy nàng vào trong lòng, quỳ gối trên nền đất, từ đuôi tóc dần thay thế màu đen tuyền thành màu trắng bạc, bây giờ hắn bạc đầu, đôi mắt đỏ ngàu, đôi đồng tử đổi thành màu xích huyết, hắn thở hồng hộc.
Nâng tay đấm lấy một quyền vào hư không, nam nhân với gương mặt anh tuấn, mái tóc màu vàng kim, cùng với đôi đồng tử màu lam nhạt, đang bóp nát lấy xương cốt hắn, nắn lại rồi khắc từng phù văn lên cơ thể hắn, nhắm mắt lại đấm thẳng một quyền vào hư không, cảnh tượng xung quanh là biển máu, thây nằm đầy thành, từng người nằm đây đều bị xuyên thủng lồng ngực, nhắm mắt lại cảm thụ xung quanh, tìm ra điểm cấu tạo nên một giới này, nhẹ bước vào điểm cuối.
Diệp Phàm với bộ áo trắng, xếp bằng giữa hư không hỗn độn, gương mặt già nua đầy vẻ tan thương của năm tháng, cơ thể hắn dần dần nứt toát, vỡ thành từng mảnh nhỏ với tốc độ chậm chạp, nhanh chóng đứng dậy, đi về phía cột sáng, nhìn thấy một nam nhân với tà áo dài màu lam nhạt, đôi lưu ly đồng tử cùng với mái tóc màu xanh lam, toàn thân hắn đều được phủ một màu xanh nhàn nhạt, hắn xòe lòng bàn tay ra.
Tay trái có một khối cầu, bên trong là một nữ nhân xinh đẹp đang nằm ngủ, tay phải là một bông sen vàng ẩn chứa toàn bộ tinh hoa vũ trụ, từ bông sen lại tỏa ra vô số quang mang bảy màu, khiến nó cao quý đến không tưởng.
Diệp Phàm mỉm cười, quơ tay chộp lấy một cái. " Được rồi cứ vậy đi."