Chương 23: Thành tiên?

Trên một đỉnh núi, Diệp Phàm đạp bước trên thảm cỏ dày, xanh mươn mướt, hắn tham lam hít thở lấy không khí trong lành nơi đây, đưa mắt về phía Vô Nhan, nàng đang xếp bằng giữa hư không, từ trên thiên không giáng xuống bảy bậc thang, trắng sáng, tinh khiết, dường như, nó là vật đẹp đẽ nhất thế gian, thật ra đúng hơn là tám bước, nhưng bước thứ tám là khi ta bước lên một bông hoa sen trắng khổng lồ có 32 cánh hoa, chiều rộng của nó có thể chứa được hai người, ánh sáng phát ra từ bông sen mang lại sự thanh thản cho vạn vật.

Diệp Phàm chắp tay sau lưng, tà áo dài màu trắng, cùng với mái tóc màu tro phản phất trong hư không, đôi mắt màu xích huyết khiến hắn vô cùng nổi bậc giữa đất trời, hắn đứng vững như bàn thạch, nhìn nàng bước lên thang trời.

Bước chân nàng vừa chạm vào bậc thang, vô số bản hòa ca, cùng với muôn thú vay quanh chúc mùng, nhẹ mỉm cười, tà áo dài màu đỏ thêu đóa hoa bỉ ngạn ở giữa ngực, mái tóc đen tuyền phất phơ trong gió, hình ảnh của nàng lúc này không phải là một nữ nhân xinh đẹp quyến rũ mà là hình ảnh của tiên nhân cao vời vợi, bước nhẹ bước thứ hai, tiếng muôn thú cùng bản hòa ca chấm dứt, thay vào đó là vô số tiếng vỗ tay, chúc mừng đến từ tiên giới, nàng không để tâm mạnh chân bước thêm hai bước, mọi âm thanh đều dừng lại, yên lặng đến đáng sợ, mùi hương của đóa thanh liên loan tỏa đến vạn vật, khiến tâm thần nàng, thêm thư thái, xuất trần, bước thứ năm, thứ sáu, từ trong cơ thể nàng đóa bỉ ngạn màu xích huyết vô cùng cao quý, kiều diễm, bay lên tận trời cao, tỏa ra vô số quang mang chẻ phủ đất trời, từ từ tan biến vào hư không, lại nhanh chóng hiện ra một dòng sông hoàn tuyền chảy từ tiên giới xuống phàm nhân giới, nàng đạp bước lên bậc thang thứ bảy, vô số quang mang từ trong cơ thể tỏa ra, toàn bộ chân khí được cọ rửa, được thay thế bằng tiên khí, trực tiếp khiến lực lượng của nàng bạo tăng, nếu ở hiện tại nàng cùng Diệp Phàm tranh đấu, thì ngay cả một cọng tóc của nàng, hắn cũng không chạm vào được, đó chính là sự khác biệt của tiên lực và chân khí.

Đạp bước lên tòa sen khổng lồ, toàn bộ dị tượng tan biến, từ trên trời cao một cột sáng đánh mạnh xuống, nhanh chóng đưa tòa sen về tiên giới, Diệp Phàm nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, khẽ nhếch môi, không biết dị tượng mà hắn gây ra sẽ như thế nào, thoát khỏi suy tư, nhìn về phía thiên không, từ trên trời cao hạ xuống một cái huyết liên, vô số quang mang màu xích huyết tỏa ra, chiếu rọi một mảng đại địa, mang lại cho người ta cảm giác ma thần giáng thế, từ bông huyết liên vô số đầu lâu, xếp thành bảy bậc thang xiên xiên. vẹo vẹo, hắn không thay đổi tâm tình, một bước tiến vào hư không, đạp bước đầu tiên lên bậc thang, vô số tiếng than khóc của trẻ em, cùng nữ nhân vang vọng khắp nơi, một cỗ lực lượng đè ép trên cơ thể hắn, khóe môi rỉ máu, hắn không kiềm được nữa, mạnh hộc một ngụm máu, nhanh chóng đứng thẳng, chắp tay sau lưng bước thêm một bước.

Một bước này vừa đạp xuống, vô số tiếng lôi đình oanh minh, vang vọng, từ thiên không hiện ra một đám mây dài vạn trượng, nó cứ liên tục tan rả, rồi lại dung nhập, cứ vậy đến khi nó đổi hẳn thành một màu đen tuyền, vô số điện sà màu máu, chạy ngang chạy dọc, từ đám mây, phát ra một cự lôi độ lớn gần trăm trượng, bầu trời tối sầm lại khi cự lôi màu xích huyết vừa đánh lên cơ thể Diệp Phàm, thân thể hắn chi chít những vết nứt, những điện sà nhỏ cứ chạy loạn trong cơ thể, tà áo dài màu trắng, rách nát đến đáng thương, nửa thân trên trần trụi, cơ thể săn chắc của hắn, bốc lên mùi cháy khét, mái tóc bạc bị đánh đến xù cả lên, hắn nhẹ đưa tay mái tóc lần nữa trở nên bóng mượt.

Hắn hừ lạnh một cái, đạp mạnh thêm một bước, vô số âm thanh oanh minh, vang vọng trong thiên địa, chỉ khác lần này âm thanh đó là từ cơ thể hắn phát ra, từng mảng... từng mảng thịt trên cơ thể hắn dần phát nổ, từng mảng thịt co lại đến mức đứt lìa, xương cốt được tôi luyện đến mức sánh ngang hạ phẩm tiên khí của hắn cũng bị bóp nát thành bột mịn, hắn ôm lấy lồng ngực, dùng tay che miệng, hộc ra ngụm máu, vô số tiếng cười, cùng chửi rủa hắn vang lên từ tiên giới.

Hắn thật sự nổi điên, vận hành công pháp nối lại toàn bộ xương cốt cùng bắp thịt, dẫm mạnh một cái, chạy trốn vào hư không, thấy vậy đám người ngừng cười, một nam nhân mặc bộ áo bà ba màu vàng nhạt, dùng tay đánh nhẹ một chưởng vào hư không, từ đó phát ra một cái cự chưởng khổng lồ đập thẳng Diệp Phàm xuống mặt đất, may mắn Diệp Phàm đã dùng hai mươi viên nhân huyết đan để cường hóa nhục thân, nếu không, cự chưởng đó đánh tới hắn không chỉ là xương cốt vỡ vụn, mà là thật sự không toàn thây.

Một nam nhân mặc bộ bà ba màu lam nhạt, có thêu hình con sếu ở sau lưng, hắn chắp tay lại nhìn về phía nam nhân vừa tung ra cự chưởng, nói với giọng giễu cợt. " Không biết xấu hổ, lão già sống mấy vạn năm như ngươi lại đi bắt nạt một đứa trẻ, thật là mất mặt ngũ đại tiên đế bọn ta."

Nam nhân với bộ bà ba vàng nhạt, cười khinh bỉ, từ trong túi áo lấy ra một cái nón lá cùng với cái bánh chưng. " Ăn không? dù gì cũng xuống phàm giới rồi, ngươi và ta đi giết bọn giả nhân ( giả nhân là từ ám chỉ những người, không được mẹ Âu Cơ và Lạc Long Quân Sinh ra, mà là do bọn hắn sai người nặn đất mà thành.) "

Nam nhân áo bà ba lam nhạt, hừ lạnh một cái, đưa tay nắm lấy cái bánh chưng, mở ra từng tầng lá, cắn mạnh một cái rồi lấy cần câu trừ trong trữ vật giới. " Đi câu cá đi, vì cái gì cứ chém chém, giết giết cái đám giả nhân đấy..."

Hắn vừa ăn vừa nói, như nhớ ra điều gì đó, hắn đưa mắt sang nam nhân mặc bộ áo bà ba màu vàng nhạt. " Nè... Nguyễn Ánh ngươi còn nhớ đến nghịch mẫu tinh, không? hiện tại ở đó vui lắm đấy."

Nguyễn Ánh đưa mắt khinh bỉ, nhìn nam nhân. " Đám người vì giả nhân mà phản lại Âu Cơ mẫu thần thì có gì vui? ngươi chỉ được cái nói láo, vạn năm trôi qua, tính cách ngươi vẫn không thay đổi, đúng là đáng thất vọng."

Nam nhân không nói gì chỉ chề môi rồi tiêu thất vào hư không, thấy vậy Nguyễn Ánh cũng nhanh chóng rời đi.

Diệp Phàm cùng với thân thể chằn chịt vết thương cố gắng lê bước về phía hang động trước mắt, đánh vài cấm chế, rồi ngồi xuống điều tức, mặt đá gồ ghề ngồi vô cùng ê mông, nên hắn dùng chân khí chém ngang tạo thành một mặt phẳng, từ trong u minh hiện ra một bóng lam nhàn nhạt, cấp tốc lao tới chỗ Diệp Phàm, chui thẳng vào mi tâm của hắn, chỉ là bóng lam nhanh chóng bị bắn ra khỏi người Diệp Phàm, văng thẳng về phía vách đá.

Đầu nó bị chấn thương mạnh, xoa xoa vài cái, nó la lớn. " Bất tử đỉnh lô."

Diệp Phàm từ từ mở mắt, nhìn bóng lam trước mặt, trong luồng quang mang màu lam nhạt là một nam nhân với gương mặt phổ thông, mái tóc ngắn cùng với bộ bà ba màu lam nhạt, càng khiến hắn giống u linh.

Diệp Phàm đưa tay vào hư không chộp lấy bóng lam, dự định bóp nát, chỉ là trong đại não hắn hiện ra vô số tinh tức về "bất tử đỉnh lô" thể chất, hắn đánh vài cấm chế lên bóng lam, cảm thụ thân thể, một lần nữa quét thần thức, hắn phát hiện ra bản thân thực sự là thể chất lô đỉnh, hắn không nghi ngờ vì mỗi lần song tu cùng với Lộ Giang hắn đều không tăng tiến tu vi, còn nàng thì tu vi không ngừng tăng cao, bọn hắn vốn đã nghi ngờ về thể chất của Diệp Phàm... chỉ là không ngờ hắn vậy mà... là lô đỉnh trời sinh.