Chương 22: Cố Sự " Bạch Đầu Thiên Ma "

Bên trong một trà quán nhỏ, một đám người mặc áo dài, ngồi trên ghế gỗ, cứ bốn người ngồi một bàn, bao xung quanh chính giữa căn phòng, chăm chú nhìn về phía đó, có một lão già với mái tóc hoa râm, chồm râu dê cùng với tà áo dài màu đen truyền thống, kế bên lão là điếu thuốc lào, cùng với trên bàn bộ ấm trà cũ kĩ, lão rít mạnh điếu cày, nghe rộp rộp, rồi mới hà một hơi, làn khói trắng bay lên phân tán trong hư không, đặt điếu cày dưới chân, lão đưa mắt nhìn đám người trước mặt.

-" Hôm nay, ta kể cho các người Bạch Đầu Thiên Ma cố sự." Lão đưa tay, nâng chén trà, nhẹ nhấp một ngụm, cảm thụ vị đắng chát, sau đó là vị ngọt của mê thần trà, cứ liên tục ập tới, khiến đầu óc của lão minh mẩn lên không ít, nhìn về phía đám người với đôi mắt sáng rực, nuốt nước bọt, sốt ruột đợi lão giảng cố sự, nhoẻn miệng cười, lão thầm đắc ý trong lòng.

Vuốt vuốt bộ râu, hít một hơi sâu, thở nhẹ ra, đưa tay mời đám người dùng trà, đám người hiểu ý, nhấp ngụm mê thần trà, mà cảm thụ thống khoái.

-" Vô số năm về trước... không biết đã từ bao lâu, chỉ biết tại một cái thành nhỏ của Đại Thiên Vương Triều, một đứa trẻ được sinh ra với vận mệnh phải sống cùng với máu, vì biết được điều này cha mẹ của hắn mới đặt tên cho hắn là Diệp Phàm, hắn vui vẻ sống trong vòng tay gia đình mười sáu năm, đến một ngày hắn bị diệt tộc, ngày ngày hắn chỉ đi đến tửu lầu, năm năm trôi qua hắn sống trong dằn vặt đau khổ, hắn không còn chịu thêm một giây phút nào nữa, cầm lấy sợi dây trắng, lên núi dự định tự sát, lúc này có một nữ nhân tên Lộ Giang đến cứu hắn, mang hắn về tông môn, dạy hắn cách tu luyện, dành cho hắn một trăm năm, hai người bọn hắn cùng sáng tạo công pháp, cùng học luyện đan luyện dược, pháp trận, nàng dừng lại ở tu vi kết đan trung kì trăm năm từ đệ nhất thiên tài của tông môn, bây giờ mang danh phế vật đệ nhất, hai người bị trục xuất ra khỏi tông môn, sau đó phiêu bạt khắp nơi, nhận lấy truyền thừa tại Nguyên Thủy bí cảnh..."

Đến đây lão lau mồ hôi trên trán, dùng tay bóp bắp chân vài cái, đưa tay quơ lấy cái điếu cày, rít một hơi dài, không quan tâm đến đám người đang sốt ruột phía dưới, đập đập cái điếu cày trên nền gỗ mỏng, lão tiếp tục kể. " Sau khi bọn hắn bị luân hồi vô số lần, cuối cùng ngộ ra được luân hồi chi đạo, sử dụng nó mà thoát khỏi bí cảnh, lão Nguyên Thủy không muốn tha cho hai người, dụng một chưởng có ý định chụp chết bọn hắn, Lộ Giang dùng trói buộc nhân quả khiến Nguyên Thủy đạo nhân bị phản phệ, về nàng cũng không khá hơn là bao, nhục thân thương tổn đến cực đại, linh hồn đến gần trạng thái vỡ vụn, lúc này Diệp Phàm mới có một cái suy nghĩ đầy đê tiện, hắn sẽ song tu cùng nàng để chữa trị thương thế cho nàng, không biết vì cái gì hắn sinh ra có hồn lưc cường đại cùng với công pháp khác biệt khiến thần hồn hắn vượt xa so với tu vi, sau khi nàng tỉnh lại thì thấy bản thân đã mất đi tấm thân xử nữ, nhìn về phía Diệp Phàm thì nàng vô cùng sợ hãi, hắn đang ở trong tình trạng hồn lực suy kiệt, nếu không có dưỡng hồn mộc, thì hắn sẽ vĩnh viễn như vậy mà sống.

Lão nhân nhìn về phía đám người, hiểu ý lão, bọn hắn nhanh tay nâng ly trà nhấp một ngụm, rồi lại tiếp tục chăm chú lắng nghe.

-" Nàng gặp lại Vô Nhan, nàng ta là con gái của tông chủ ma tông, may mắn thay Vô Nhan, nàng ta có dưỡng hồn mộc, nên đã cho bọn hắn khúc dưỡng hồn mộc của nàng, bọn hắn sống trăm năm trong một cái thôn nhỏ, tuy Diệp Phàm có thể cảm nhận mọi vật xung quanh nhưng không thể động đậy cho dù chỉ là một ngón tay, hắn thường xuyên nghe những lời bàn tán của đám người về hắn, về nàng, bọn người trong thôn cho rằng nàng là điềm rủi, thường xuyên cáu gắt với nàng mà không có lý do, bọn hắn khinh thị sợ hãi nàng, đến mấy đứa trẻ trong làng chỉ cần gặp nàng là nhổ nước bọt khinh bỉ, cho dù nàng có làm gì thì bọn người cũng như vậy sợ hãi nàng, bọn hắn cho rằng một nữ nhân làm sao có thể săn được một con heo rừng, rõ ràng nàng là yêu nữ, còn nam nhân kia là thức ăn của nàng, vì bọn người không có chứng cớ cùng với điều lệ nghiêm ngặt của Đại Việt nên không thể đem hai người thiêu thành tro, ngày mà hắn mở mắt, đôi mắt nhuộm một mảng huyết hồng, bầu trời tối dần đi như đón nhận của nó vương giả tái xuất, ngày mà hắn mở mắt là ngày đám người trong làng phải nếm mùi máu tanh, thôn làng chìm trong biển máu, người chết rồi hắn cũng tìm đến kiếp sau của bọn hắn một kiếm phanh thây, nhìn thấy nam nhân mặc bộ áo bà ba màu huyết hồng trước mắt, nàng thầm run sợ, gương mặt vì tuổi già hiện lại nguyên hình thiếu nữ xinh đẹp, chỉ thấy hắn đưa tay ôm nàng vào lòng nói lời xin lỗi, nàng cuối cùng cũng biết hắn là Diệp Phàm, bọn hắn chu du khắp nơi trong một giới này, cùng với Vô Nhan thiếu nữ, tình cờ gặp một nam nhân tên Triệu Bằng giúp hắn đoạt lấy vương vị, nhưng hắn chỉ một lòng muốn đi theo Diệp Phàm vì hắn là người đã cứu mạng nam nhân, Triều Bằng muốn ở bên hắn làm đệ tử hắn một đời, nhận thấy đây cũng là duyên phận, hắn thu Triệu Bằng làm đồ đệ, cùng với đám người ngao du thiên hạ, cuộc vui nào cũng có lúc tàn, Vô Nhan phải trở về tông môn, Triều Bằng thì bế quan sáng tạo công pháp, Diệp Phàm giết chết Tu La Ma Quân, người đã diệt tộc hắn, nhưng trong lòng hắn cũng không nhẹ đi chút nào, dùng luân hồi chi đạo tìm ra thân nhân của hắn, nhìn về phía gia đình hạnh phúc sum vầy, hắn nhẹ mỉm cười, từ ngón trỏ ba luồng quang mang đi thẳng vào đại não ba người, đây là món quà của hắn dành cho các người."

Lão nhân lấy từ đâu ra cây quạt, phẩy phẩy một vài cái, rồi nâng chén trà lên, nhấp một ngụm, lấy ấm trà châm đầy vào chén, lão nhanh chóng nói tiếp. " Hai người tiếp tục đi thăm thú mọi nơi, cho đến lúc gặp một nam nhân đang tấn thăng phản hư hậu kì, sau khi hắn thành công tấn cấp phản hư, liền muốn nạp Lộ Giang vào hậu cung, hai người chỉ có tu vi phản hư trung kì, vốn không phải là đối thủ của hắn, chỉ có thể chạy trốn, không biết vì cái gì nơi bọn hắn trốn, có hai vị đại năng tồn tại, một người thì bắt hắn nhốt trong hư không vạn năm, để tẩy sạch kí ức của hắn, mọi thứ hắn đều quên, trong hư không tịch mịch, buồn chán, chỉ có một nam nhân, miệng không ngừng lẩm bẩm. Lộ... Giang, luân hồi tiên đế nhận thấy hắn đã hoàn toàn quên hết kí ức, mới dùng toàn bộ kí ức của bản thân, dung nhập với hắn, không biết vì sao cơ thể Diệp Phàm không thể bị đoạt xá, nên hắn phải dùng đến cách ngu xuẩn này, Diệp Phàm vừa mở mắt liền đưa tay, đâm xuyên lồng ngực Lộ Giang, rút tay ra, nàng ôm lấy lồng ngực, gương mặt đau thương ngã vào lòng Diệp Phàm, khóe mắt chảy lệ nhưng môi lại nở một nụ cười, nhìn thấy gương mặt đau thương của nàng từ từ chết đi trong đau đớn, hắn sờ lên gương mặt, không biết vì cái gì, sau khi giết chết nữ nhân này, hắn rất đau, hắn đau đến mức khóc ra máu, hắn đau đến mức bạc đầu, hắn đau đớn ôm lấy đầu la hét trong vô vọng, lúc này ánh sáng từ trong hư không truyền đến, bay thẳng vào mi tâm của hắn, nhớ ra mọi việc hắn chỉ muốn tự sát, bất quá từ trong hư không vang lên một âm thanh hỏi hắn, hắn có muốn lực lượng? hắn không nói nhiều, ngồi xếp bằng nhìn vào hư không, nền đất cứng khi hắn ngồi xuống cũng phải nhượng bộ ba phần, mà mềm mại cho hắn ngồi, hắn đưa nàng vào trong nhục thân giới, bảo tồn nàng thân xác, chịu đựng đau đớn từ truyền thừa Thần Hoàng, sau khi tiếp nhận truyền thừa, liền vô cớ giết chết Thần Hoàng, sau đó hắn từ bỏ ý định, chìm sâu vào trong luân hồi, bế quan trăm năm, lần nữa xuất thế đã khiến Tư Đồ Thành ngập trong biển máu."

Một nam nhân, với bộ trường bào màu vàng nhạt, bộ y phục của hắn khiến mọi người, nhanh chóng nhận ra hắn không phải người của Đạị Việt, đập tay vào nhau, gương mặt lộ ra vẻ hớn hở. " Là vụ việc thành Tư Đồ bị diệt đúng không? ta không nghĩ hắn lại có thể ác độc như vậy, làm đủ chuyện ác, không gì không làm, vì một nữ nhân mà đánh đổi nhiều thứ như vậy, đúng là không đáng mặt nam nhân, nữ nhân chỉ là áo, áo rách thì thay là được, cần gì tiếc nuối." Nói xong hắn liền mạnh tay uống hết chén trà trên bàn.

-" Lão nhân gia ngài vì sao biết rõ về hắn như vậy? theo ta nhớ thì mọi người thường gọi hắn là Bạch Ma đầu, cái tên Diệp Phàm cùng với tên đám người lần đầu ta nghe thấy." Một thư sinh nam nhân, mặc tà áo dài màu lam nhạt, nhẹ nâng chén trà lên thưởng thức.

Lão già không nói gì, chỉ đưa điếu cày lên hút, rộp rôp, trong lòng thầm nghĩ. * Không lẽ nói với các ngươi, ta có hệ thống cố sự thành tiên? * Lão nhân thầm đắc ý, nhờ có hệ thống này lão chỉ cần đi kể cố sự là hoàn thành nhiệm vụ, có đan dược cùng vô số mỹ nữ vay quanh, thầm nghĩ ra đầy đủ tư thế cho tối nay, lão cười với gương mặt dâm tà.

Diệp Phàm nhoẻn miệng cười, mái tóc bạc cùng với đồng tử màu xích huyết đáng lẽ phải rất nổi bậc trong đám người, không biết vì sao hắn giống như người tàn hình, không ai để ý đến hắn, coi hắn như không khí, nhẹ nâng chén trà, nhấp nhẹ một ngụm, đặt chén trà xuống, lẳng lặng rời đi.

-" A, có... có người chết... có người chết." Một nữ nhân với tà áo dài trắng, chỉ tay lên quảng trường, chỉ thấy lão nhân, thất khiếu chảy máu, ngậm lấy điếu cầy, đầu gục xuống bộ dạng vô cùng thê thảm, nhìn về phía nam nhân mặc bộ trường bào màu vàng nhạt, thấy hắn đã mất lưỡi, máu từ khóe miệng không ngừng chảy, dương vật bị nát nhừ, đôi mắt đục ngầu mờ mịt, đám người hét toán loạn, vô cùng sợ hãi.