Chương 21: Kết Thúc Nhân Quả

Thiếu niên Diệp Phàm cười nhẹ. " Ta không chịu được, vì bi thương nên ta khóc đến bạc đầu, vì bi thương nên ta mới luân hồi trong mộng cảnh, nhưng đây có thật sự là nàng? đương nhiên không, bởi vì nàng đã chết, nàng chết dưới tay nam nhân mà nàng yêu nhất, khoảnh khắc mà ta lấy lại tâm trí, ta thề ta phải giết Tư Đồ Thiên, thề phải diệt tộc Luân Hồi Tiên Đế, khiến hắn cho dù chết cũng không thể nhắm mắt."

Thiếu niên Diệp Phàm từ từ bạc trắng đầu, đôi mắt đỏ ngàu, đồng tử màu nâu dần chuyển thành màu xích huyết, nhìn về phía Diệp Phàm hắc bào. " Ta cũng buồn cười thay, trăm năm sáng tạo cùng thử nghiệm công pháp, trong mộng cảnh chỉ cần vài năm, buồn cười thay ta bị nhốt ở trong bí cảnh luân hồi vô số năm, bị vô tận hành hạ tâm trí, lại là nơi tiếp nhận truyền thừa, nếu Mộc Vô Nhan biết được nàng sẽ cười vào mặt, mà khinh bỉ ta mất, còn Triệu Bằng nữa ta đã hứa sẽ trở thành một sư phụ tốt không ngờ, ta đúng thật là.."

Hắn nhìn về phía tinh không cười lớn, nước mắt từ từ chảy ra trong khóe mắt, ổn định lại tâm tình. " Ta cho Tu La Ma Quân ở bên trong luân hồi mộng cảnh, đời đời bị diệt tộc, buồn cười thay... ta cũng đang tự lừa chính bản thân mình, được rồi đến lúc tỉnh mộng rồi."

Diệp Phàm hắc bào mỉm cười, tiến gần tới Diệp Phàm dung nhập làm một với hắn, vô số kí ức truyền vào đại não, chóng mặt đến cực độ, không gian nứt toát, bắt đầu vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ, hắn bước vào hư không, nhìn thấy nữ nhân đang đổ lệ nhìn hắn, nhẹ mỉm cười. " Chúng ta sẽ sớm gặp lại."

Nàng gật đầu với hắn, lau đi nước mắt, nhẹ mỉm cười. " Ta yêu chàng."

Vừa mở mắt, nhẹ lấy tay lau đi dòng huyết lệ trên mặt, mạnh đứng dậy, nhìn về phía bầu trời, một đám mây tích điện dài vạn trượng, vô số điện sà màu tím xung quanh, như muốn một kích đánh chết Diệp Phàm, nhưng hắn vừa vung tay, đánh mạnh một quyền vào hư không, tầng mây bị đánh tan lộ ra bầu trời đầy sao, nhìn về phía nữ tử, nàng mặc một bộ y phục màu đỏ, gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu, bất quá đôi mắt sắc lẹm nhìn về phía Diệp Phàm, khiến người ta cảm thấy lạnh gáy.

-" Ngươi phi thăng?" Diệp Phàm lạnh nhạt hỏi, rồi ngồi xếp bằng dưới mặt đất, nói đúng hơn đây là nền cỏ, một lớp cỏ dày khoảng năm phân, không khí thoáng mát, trong lành, cảnh quan tuyệt đẹp của khu rừng, cùng với bầu trời đầy sao.

Thấy vậy nàng cũng không ngại, ngồi xuống, cầm lấy bầu rựu tu mạnh, rồi vứt về phía Diệp Phàm. " Đã độ kiếp, trước ngươi một khắc, chắc sẽ sớm giáng xuống tiên lộ, ngươi thành công đi ra đạo tâm rồi à? hay là trảm đi bản tâm để chứng đạo trường sinh?"

Diệp Phàm tiếp nhận lấy bầu rựu, uống một hớp, rựu chảy xuống làm ướt bộ bạch bào, nhẹ đặt bình rựu xuống. " Thành đạo, từ nay truy cầu lực lượng chính là đạo của ta, đương nhiên không phải đơn thuần truy cầu."

Nàng gật gật đầu, bọn hắn đã là bạn hữu hơn ngàn năm, không cần câu nệ tiểu tiết, nữ nhân này cũng chính là thiếu nữ yêu thích Lộ Giang, nàng đứng dậy rời đi, Diệp Phàm nhẹ cười "Tư Đồ ơi là Tư Đồ, năm đó ngươi truy sát ta có từng nghĩ đến ngày Diệp Phàm ta trở thành tán tiên? có từng nghĩ ta sẽ dùng một quyền mà giết ngươi?" Hắn nở một nụ cười ma mị, cất bước vào hư không.

Thần thức của hắn đã quét hết cả tinh cầu này, cảm nhận được khí tức của Tư Đồ Thiên cùng với thú sủng của hắn Mị Ảnh, hắn trực tiếp thuấn di, đứng trước sơn động, tiến bước vào trong, nhìn thấy tiểu hòa thượng núp sau tảng đá, hắn không để ý đến sâu kiến, tiếp tục bước vào hư không, đấm thẳng về phía Mị Ảnh, hắn vẫn còn nhớ con thú xấu xí, với bộ dạng ghê tởm của nó, nửa chó nửa u hồn, khiến nó tồn tại giữa thực và ảo, Mị Ảnh vừa chết Diệp Phàm nhanh chóng tiếp một quyền về phía Tư Đồ Thiên.

Quyền của hắn đấm lên người Tư Đồ Thiên khiến hắn nát nhừ người, hóa thành bãi máu loãng, bổn tôn của hắn từ đằng xa, hộc một ngụm máu, lau mồ hôi lạnh, trong một giới này không ngờ còn có người cường đại hơn hắn, hắn dứt khoát truyền ý niệm cho hai phân thân còn lại, có ý định dung nhập trực tiếp tấn thăng tán tiên nếu không cái chết sẽ nhanh chóng đến với hắn, cắn răng tức giận vì cái gì không phải là ba năm nữa, chỉ cần ba năm nữa thôi hắn sẽ thành công ngưng luyện thêm một phân thân, từ đó có bốn mạng, độ lấy tứ đại đạo kiếp, từ đại não cấp tốc truyền đến tinh tức, hai phân thân còn lại đã bị một nữ nhân, với y phục màu đỏ giết chết, hắn tái mặt ngồi bệch xuống mặt đất, nhìn quanh căn phòng màu vàng, sáng lấp lánh, bộ bàn ghế bằn tiên thạch mà hắn vừa đấu giá, nương tử hắn vừa cưới cứ như vậy mà.... mà sắp hóa thành tro bụi.

Hắn khóc không thành lời, gương mặt mếu máo như đứa trẻ, từ khi nào hắn đã cắn nhầm đại lão như vậy chứ, hắn không cam tâm, chỉ cần độ qua tứ đại đạo kiếp hắn sẽ thành tán tiên, hắn sẽ phi thăng cùng hậu cung, cấp tốc chạm vào hư không.

-" Hệ thống, nhanh chóng bán cho ta một tấm phá giới phù, nhanh lên, nếu không ta chết chắc." Hắn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, đưa ra quyết định bỏ trốn.

-" Keng phá giới phù x 1 giá 50 vạn điểm phản diện, kí chủ Tập Cận Bình hiện đang nợ : 20 vạn điểm." Âm thanh cơ giới truyền thẳng vào não hải của Tư Đồ Thiên.

-" Đừng gọi ta bằng Tập Cận Bình, gọi ta là Tư Đồ Thiên, ta không bị liệt dương." Miệng thì nói tay thì sử dụng phá giới phù, hắn đưa mắt về phía nam nhân mặc bộ trường bào màu huyết hồng, lạnh sóng lưng. " Không... không thể, ngươi là... là Diệp Phàm."

Diệp Phàm cười ma mị, tay sách theo nương tử tư đồ thiên, bước nhẹ vào hư không đấm một quyền làm lệch đi quỹ đạo truyền tống, hắn bị truyền tống ra trước Tư Đồ Thành, hắn thầm rùng mình, ngàn vạn con cháu của hắn, đều không còn một chút khí tức, chứng tỏ tên điên Diệp Phàm đã giết sạch đám người, hắn sợ hãi, nhưng cố trấn tĩnh dự định bỏ trốn, bất quá Diệp Phàm sách theo vợ hắn, dùng tay phải nắm lấy đầu hắn.

Nở một nụ cười ta dị, dự định bóp nát sọ hắn.

- "Thí chủ!. Khổ hải vô biên quay đầu là bờ". Từ đằng sau một cái gương mặt từ bi tiểu hòa thượng chắp tay trước ngực, từ từ đi đến chỗ Diệp Phàm.

Người này có lẽ Diệp Phàm sớm đã quên, sau khi hắn giết chết Mị Ảnh, cái tên này tiểu hòa thượng đợi hắn tiêu thất bóng hình mới siêu độ cho Mị Ảnh lấy công đức, không biết vì cái gì hắn lại có gan ngăn cản, chắc là thèm công đức đến điên rồi?

Vốn hắn định giết luôn tên tiểu hòa thượng, bất quá hắn cũng là phải truy đuổi Tư Đồ Thiên, hắn không tìm vậy mà tiểu hòa thượng này laị dám tìm đến tận cửa.

- " Quay đầu " Diệp Phàm tặng cho hắn một cái cười lạnh, trực tiếp bóp nát đầu Tư Đồ Thiên.

- " Trên bờ là bỉ ngạn, dưới sông là bỉ ngạn, đằng sau là bỉ ngạn, phía trước là bỉ ngạn, sống là bỉ ngạn, chết là bỉ ngạn. Ngươi hỏi ta làm sao quay đầu." Vừa nói hắn vừa xé mảnh áo trên người nương tử Tư Đồ Thiên mà lau vết máu dính trên tay.

Lúc này gương mặt Diệp Phàm tà mị, đôi mắt sắt lẹm, khát máu, nhìn thẳng vào hòa thượng.

-" A di đà phật, thí... thí chủ, cứu một mạng người như xây bảy tháp phù đồ." Hòa thượng run run mỉm cười nói với giọng the thé.

-" Kà kà ngươi có biết gì không? hiện tại trong mắt ta giết hắn là đã làm việc thiện rồi, vốn dĩ ta muốn hắn thấy ta mang nữ nhân hắn lột sạch rồi vứt ra phố kìa."

Diệp Phàm cười cười, nhưng bất quá lại khiến cho tiểu hòa thượng tái mặt.

Không nói thêm một lời, Diệp Phàm một bước tiêu thất vào hư không, lần nữa nhìn thấy hắn, trên tay hắn đã thêm một vật, là một cái đầu? đúng vậy là đầu của tiểu hòa thượng.

"Đã lâu lắm rồi mới có người đối thoại cùng ta. Đa tạ." Vừa nói hắn vừa đem thiên hỏa thiêu hết Tư Đồ thành, từ nay chấm dứt một cái nhân quả.