Chương 20: Tỉnh Mộng

Thấm thoát thời gian đã trôi qua năm mươi năm, trước một căn nhà nhỏ, có nét tan thương của năm tháng, ngôi nhà mục nát, im lặng đến đáng sợ, hàng rào bằng gỗ mục, xiên xiên vẹo vẹo, trước hiên nhà, là hai lão nhân với nụ cười hạnh phúc, hắn lần nữa tựa vào vai nàng, đưa mắt thưởng thức hoàng hôn. " Nàng không về tông môn sao?"

Đầu tựa đầu, tay nhẹ đưa qua mặt hắn một cách dịu dàng. " Thời gian trong bí cảnh, lão Nguyên Thủy đã nói dối, vốn thời gian trôi qua là tương đương nhau, chúng ta ở trong truyền thừa hơn ba ngàn năm cùng với thời gian của mộng cảnh... vốn đã trôi qua hơn một vòng cổ nguyệt."

Chú thích: 1 vòng kim ô tương đương 365 ngàn năm. 1 vòng cổ nguyệt 3650 năm. 1 đại triều thiên tương đương 300 năm. 1 triều thiên tương đương 100 năm, cách đo lường thời gian này bắt nguồn từ truyền thuyết kim ô của Lạc Long Quân vì trốn ra ngoài chơi, nên bị phạt cứ mỗi 365 ngàn năm thì phải ngủ say, nhường lại chỗ cho cổ nguyệt chưởng khống vạn vật, cứ như vậy thay nhau chưởng khống thiên địa, cổ nguyệt vì sức yếu nên sau 3650 năm thì lại chìm vào ngủ say, nhường chỗ cho kim ô.

Diệp Phàm thoát ly khỏi vai nàng. " Sao nàng biết?" Hắn cũng không thấy lạ về cách đo lường của thế giới này, dù gì hắn cũng đã sống ở đây không ít năm.

Nàng thở dài, gương mặt cùng nếp nhăn của tuổi già, vết bớt cùng với làn da nhăn nheo, khiến nàng hoàn toàn mất đi vẻ đẹp của người thiếu nữ, nàng lấy từ trong áo ra một mai ngọc bài, đưa cho Diệp Phàm, thấy hắn tiếp nhận nàng mới nói: " Vốn không định nói chàng biết, bất quá nếu chàng hỏi thì ta cũng không dấu, chàng đọc đi, đây là lệnh bài truyền âm, những lời truyền âm này cũng đã rất lâu rồi.. cái gần nhất là của ba trăm năm trước."

Hắn đưa ý thức vào trong, đúng thật là như vậy tin nhắn của truyền âm thạch bài thật sự đã trôi qua rất lâu rồi, hắn lau mồ hôi lạnh trên trán. " Vậy còn chưởng môn, hôn lễ, mấy việc quan trọng đó thì sao?"

-" Xì... bây giờ việc quan trọng là làm thế nào về việc của lão Trương đây, chàng có cứu hắn không?" Nàng không để ý đến câu hỏi của Diệp Phàm, cố ý, lảng tránh vấn đề.

Diệp Phàm lắc đầu, hiểu ý nàng nên không tiếp tục vấn đề đó. " Vốn là nhân quả kết thúc, vì sao phải làm trái? hơn nữa nếu như cứu hắn..."

Nàng không nói thêm gì, tựa vào lòng hắn, hưởng thụ khoái cảm, nếu Diệp Phàm không cứu, nàng cũng sẽ không gượng ép.

-" Hệ thống, bọn hắn làm cái trò gì vậy? cứ ăn không ngồi rồi, còn hóa trang phàm nhân, đây rõ ràng là phong cách của đại lão, thế nào là nhân vật chính được?' Hắn núp sau bóng cây, nhìn thấy ánh mắt Diệp Phàm liền nhanh chóng chạy đi mất dạng.

-" Keng... keng, kí chủ xin lưu ý, hiện tại hệ thống kết toán, cho suy luận hắn là phàm nhân, nhưng không biết vì cái gì, hồn tu lại như vậy có uy áp cường đại." Hệ thống bình thản trả lời.

-" Hừ hừ, phàm nhân con mẹ ngươi, phàm nhân mà một quyền đấm nát trung phẩm địa giai pháp bảo? hồn tu mà một quyền như vậy cường đại? vậy thì sao ta không đi theo hồn tu?" Hắn tức giận ngước nhìn vào hư không, dậm chân vài lần xuống đất, nhổ nước bọt dẫm mạnh.

-" Hệ thống đã thông báo trước... là do kí chủ tự ý đánh lén hắn, hệ thống không liên can." Thanh âm bình thản có chút khinh thị, truyền vào tai hắn.

Nhớ lại lúc hắn ám sát Diệp Phàm, dùng 50000 điểm phản diện, đổi một cái hộ thân pháp bảo, cùng với một môn công pháp ẩn giấu khí tức, không biết vì cái gì khi hắn vừa áp sát, dự định một kiếm chém chết Diệp Phàm, thì nhận ra có điểm không đúng, vì sao chém đôi người Diệp Phàm lại nhẹ nhàng như vậy, quay lại sau lưng hắn bị đấm thẳng một quyền, hộc một ngụm máu to, nhanh chóng bỏ trốn, bất quá tên này ác quỷ, không bỏ qua cho hắn, đuổi theo hắn một hồi lâu, đến giữa rừng núi hoang vu, xung quanh đều là cây cối, ánh trăng lặng lẽ chiếu xuống hai bóng hình đang chơi trò rượt đuổi, hắn cắn răng dùng hết toàn bộ số điểm, mà hắn tiêu diệt đám nhân vật chính lúc trước, mà đổi một viên hóa ma đan, chỉ còn một chút... một chút nữa thôi, hắn sẽ giết chết được Diệp Phàm, không ngờ, hắn như vậy mà lại tiêu hao toàn bộ chân nguyên trong cơ thể, đành phải giả vờ mà dọa Diệp Phàm rời đi.

Kết quả hắn thì bị liệt dương, còn Diệp Phàm thì mọc lại tay chân như người bình thường, hắn thực sự muốn giết chết cái tên khốn Diệp Phàm này vô cùng, nghiến chặt răng, đôi mắt đỏ ngàu, đấm thẳng một quyền vào thân cây trước mặt, khiến nó từ phần thân trên tan nát thành từng mảnh vụn.

Diệp Phàm nhìn lão nương đang nằm trên giường, đắp cái chăn bông ố vàng lên người, mùi thơm từ người lão bà, vẫn như vậy làm hắn mê mẩn, vô cùng nhàn nhã vô cùng tín nhiệm hắn, chồm người dậy, nhẹ đưa tay nâng niu gương mặt nàng, hắn rất yêu nàng, yêu nữ nhân này.

Nhẹ bước chân vào hư không, lần nữa nhìn thấy hắn là khi hắn đang đứng trên đỉnh núi, thân hình già cỗi nhưng sóng lưng vẫn thẳng tấp, chồm râu dài phất phơ trong gió, bộ áo bà ba đen tuyền, hòa lẫn với màn đêm càng khiến hắn thêm u tối, cảm nhận có người sau lưng hắn quay người lại, nhìn về phía bóng người mặc bộ trường bào màu xanh lục, gương mặt anh tuấn, chắp tay sau lưng, để mái tóc cùng bộ trường bào phất phơ trong gió.

Nhìn nam nhân, Diệp Phàm chắp tay sau lưng, nhếch môi cười. " Ta đã tự hỏi, vì sao khi ở trong mộng cảnh lại không tồn tại người, thúc thúc, cho đến khi ta thành công cảm ngộ nhân sinh, ngộ ra được chân giả đạo, ta nhìn vào bàn tay chính mình, ngươi biết ta thấy gì không?"

Thấy Diệp Hoàng không nói gì, chỉ đứng tại chỗ nghe.

Diệp Phàm ngước đầu lên nhìn về tinh không, rồi lại hướng ánh mắt về phía Diệp Hoàng. " Ta thấy bàn tay chính mình, nhưng không thấy vạn vật xung quanh, không thấy được nàng, không cảm nhận được nàng, ta đã từng có một suy nghĩ táo bạo, ta mong rằng nó không phải là thật, mong rằng nó sẽ mãi là ý nghĩ của ta."

Khóe mắt từ từ chảy lệ, hắn nói tiếp. " Cho đến khi thấy người, ta nên gọi người là thúc thúc hay nên gọi Người là Diệp Phàm đây? ta cuối cùng cũng hiểu vì sao ta không nhìn thấy người trong mộng cảnh, đơn giản vì ngươi là ta, là Diệp Phàm, ngươi vì cái chết của nàng, mà chìm sâu vào mộng cảnh, không chịu phấn đấu tìm ra con đường để cứu nàng, ngươi chỉ muốn tạo ra một thế giới ảo tưởng để trốn tránh sự thật rằng nàng đã chết, ngươi không dám đối mặt với sự thật vì... vì ngươi là ta."

Diệp Hoàng thay đổi hình dạng thành Diệp Phàm với mái tóc màu tro, cùng với bộ trường bào màu trắng, đôi mắt màu huyết hồng, nhẹ nhàng mở miệng. " Vì sao phải tỉnh? nằm mộng và tỉnh mộng, có khác gì nhau?"

Lão nhân Diệp Phàm trở lại thành hình dáng trung niên, từ từ trở lại thành thiếu niên, mỉm cười. " Sau khi phụ mẫu qua đời, người mang đến tiên lộ cho ta là nàng ấy, người cùng ta đi đến bí cảnh cũng là nàng, gặp mặt nàng bằng hữu, gặp nàng thân nhân, đồ đệ của ta, mối thù giết vợ truyền thừa thần tộc mọi thứ đều khác biệt."

-" Cảm giác đau đớn khi ở trong bóng đêm vô tận, hàng vạn năm, bị thay thế kí ức, chính tay giết nương tử, cảm thụ đau đớn khi bị bóp nát xương cốt, khắc từng phù văn vào từng mảnh vụn xương cốt, trăm vạn lần dung hợp, đau đớn như vậy ngươi có chịu được?" Hắn thản nhiên nói như đây không phải chuyện của mình.