Bình minh vừa ló dạng, ánh nắng ban mai chiếu về phía căn nhà cũ kĩ, bờ tường bốn phía mang lại cảm giác mục nát, tan thương của năm tháng, mái nhà thì cũng không được lợp bằng ngói như ở kinh thành, một mái nhà từ là chuối đan lại với nhau, rồi đấp lên, phía trước là cánh cửa gỗ không biết đã ở đấy bao nhiêu năm tháng chắc rằng, ít nhất cũng hai mươi năm, hàng rào bằng cộc gỗ ẩm mốc, đến mức mọc nấm xanh, nấm đỏ, nhưng nó vẫn ở yên đó, vẫn cứ bao quanh bốn phía căn nhà, trước sân có hai người đang ngồi trên một cái ghế gỗ dài, tựa đầu vào nhau thầm thì chuyện gì đó.
-" Ta hỏi thật nàng nhé." Diệp Phàm nghiêng đầu về phía nàng, một tay đặt lên gối, tay còn lại nắm lấy tay nàng, đầu tựa vào vai nàng.
Thấy nàng im lặng, hắn nói thêm. " Cùng ta sống trăm năm phàm nhân... nàng có cảm thấy đời người nhàm chán không?"
Lộ Giang không nói gì, lẵng lặng cùng hắn ngắm bình minh. " Trăm năm, nghìn năm, thậm chí vạn năm, chỉ cần chàng muốn, vậy thì chúng ta mãi là phàm nhân."
Nàng đưa tay ôm nam nhân vào lòng, hôn nhẹ lên đôi mắt đã ngấn lệ, có lẽ vì tiếc nuối... cũng có thể vì hạnh phúc khi ở bên nàng, hắn không ngừng khóc, đến ướt cả một mảng áo của nàng, không giống như thường lệ, nàng không còn mặc bộ trường bào hoa lệ, hiện tại nàng chỉ khoác lên người bộ áo bà ba màu xám, chuẩn một cái bình thường khuê nữ, gương mặt xinh đẹp, đã bị tẩm thêm vết bớt to tướng ngay mắt phải, Diệp Phàm không khác nàng là bao, gương mặt anh tuấn của hắn dễ khiến người ta động lòng, nhưng đó là khi vết sẹo, không ở ngay giữa khuôn mặt.
Bọn hắn đã dọn đến căn nhà hoang trong một cái thôn nhỏ, hàng xóm của bọn hắn đều là những người vô cùng hòa đồng, thường xuyên giúp đỡ bọn hắn lúc khó khăn, đây mới đúng là tắt đèn có nhau a.
Một tiểu nữ hài gương mặt đáng yêu, tâm tình vui vẻ, với mái tóc hai bím, đôi má phúng phính, tiểu nữ hài mặc một cái yếm hồng trước ngực, cái quần màu đen, đã sớm phai màu thành màu xám đậm, nhìn thấy Lộ Giang đang sách cái giỏ, thì chạy lại mỉm cười với nàng.
-" A Lộ thẩm người làm gì vậy?" Vừa nói tiểu nữ hài, vừa nhảy tưng tưng trên mặt đất.
Lộ Giang đưa tay chạm nhẹ vào mặt tiểu nữ hài, lấy từ trong giỏ một bộc giấy, lấy từ trong ra một que kẹo hồ lô cho nàng. " Hửm... tặng con, ta định qua hỏi mẫu thân con, làm thế nào để nấu món ăn a, thế tiểu Ngọc có cho ta đi không?"
Tiểu hài cầm lấy kẹo hồ lô cùng túi giấy, thì lộ ra vẻ suy ngẫm, hướng gương mặt vui vẻ về phía nàng. " Mẫu thân ta đi vắng rồi, ta hướng dẫn người được không? mẫu thân đã dạy ta không được nhận đồ khi không có lý do."
Nàng tâm tình vui vẻ, sờ đầu tiểu Ngọc, tên thật của tiểu nữ hài là Trương Như Ngọc, là con gái của một thợ săn trong làng tên Trương Thanh Sơn cùng với nương tử là Hàn Yên, gia đình bọn hắn sống yên bình trong thôn này, trên hắn còn có mẹ già, nên gia cảnh cũng không coi là khấm khá, thậm chí có hôm còn đói là khác, không biết vì sao thú rừng nơi đây rất linh hoạt, muốn săn bắn cũng không phải là dễ, vì vậy hắn thường phải đi săn từ sáng sớm đến chiều tối mới về.
-" Lý do là vì tiểu ngọc đáng yêu được không? " Nàng cười nhẹ, thu tay về.
Một nữ nhân ngũ quan cân đối, gương mặt phổ thông, lặng lẽ từ đằng sau tiến lại gần tiểu hài, cốc thẳng một cái đau điếng vào đầu nó." Hừ hừ, mới tí tuổi đã học nối dối, có biết vậy là xấu lắm không hả?"
Nàng không tiếp tục nhìn tiểu nữ hài đang ôm đầu, nước mắt lưng tròng, lộ ra vẻ mặt đáng thương. " Mặc nó, nàng cần gì cứ hỏi, nếu ta biết chắc chắn không giữ làm riêng."
Nàng nhẹ đưa cái giỏ đựng thịt thú rừng cho phụ nhân. " Đa tạ, tặng tỷ."
-" Vậy còn hai người các ngươi?" Nàng không vội nhận lấy, chỉ đưa ánh mắt nghi hoặc về phía Lộ Giang, nàng biết hai vợ chồng này vừa chuyển đến sống trong thôn này, nàng cùng với Lộ Giang thường cùng với đám nữ nhân khác trong làng đi ra bờ suối mà giặt y phục, chồng nàng thì cùng với Diệp Phàm thường xuyên đi săn bắn cùng nhau, cảm nhận riêng của nàng về hai người này là rất tốt.
-" Nhà các ngươi đông người, mùa đông này nên dự trữ nhiều thức ăn, hai vợ chồng bọn ta, hiện tại không cần nhiều vậy, để dư ẩm mốc cũng thật phí." Nàng nắm lấy tay phụ nhân đặt lên tay nắm giỏ, mong phụ nhân nhận lấy.
Phụ nhân chỉ thở dài, rồi nhận lấy, nghe lời nàng nói cũng đúng, nhà bọn hắn chỉ có hai người, còn nhà mình là cả gia đình bốn người, chưa kịp thoát ra khỏi suy tư, Lộ Giang nói tiếp: " Cái đấy không phải là tặng không đâu... a, hừm là đa tạ các người giúp đỡ vợ chồng bọn ta, nếu không có các người, bọn ta cũng không dễ sống như vậy."
Nhìn vào nữ nhân ngại ngùng trước mắt, phụ nhân chỉ cười nhẹ. " Vậy ngươi cần ta giúp gì không?"
Lộ Giang gật gật đầu. " Có, ta muốn nhờ tỷ hướng dẫn ta nấu thêm những món phổ thông khác, nếu cứ ngày ngày ăn thịt ướp như vậy, cho dù ngon đến mấy, cũng sinh ra chán ngán."
Phụ nhân gật đầu đồng ý, nắm lấy tay nàng đi vào trong, nhanh chóng hướng dẫn Lộ Giang nấu một vài món ăn, tiểu Ngọc cảm thấy bị hất hủi chỉ cầm lấy kẹo cùng túi giấy, lẳng lặng đi về nhà.
Trong một khu rừng gần thôn, mà Diệp Phàm đang sinh sống, bọn hắn thường xuyên đến đây săn bắn thú rừng, đứng giữa những cây cổ thụ cao to, ánh sáng khó khăn nhen nhóm đến nơi này, nhẹ híp mắt, đạp chân lên khúc gỗ mục, hắn dương cung hướng về phía con nai, đang ăn lá cây, mũi tên với đường bay tinh xảo, cắm thẳng vào tim con nai, bước qua khỏi những khúc cây mục rửa, thối nát, cố gắng né tránh những con côn trùng nhỏ, hắn đơn giản là không muốn giết những sinh vật vô tội, mà không có lý do.
-" Diệp huynh đệ, ngươi học săn bắn ở đâu vậy? những con thú rừng bị bắn chết, đều là chết cùng một điểm, ngươi là lính đào ngũ?" Nam nhân thân hình cao to, hàm râu quai nón, cùng với búi tóc to dày, bộ đồ bà ba màu nâu nhạt, xắn quần lên đến đầu gối, cúc áo bị cởi ra, thêm một vài cúc, là hắn sẽ cởi trần, đeo cái túi đựng cung tên sau lưng, tay cầm lấy cây cung gỗ, khiến người khác nhìn thấy, dễ dàng nhận biết hắn là thợ săn.
-" Ta từng học qua, đào ngũ thì không phải, ta xin rút khỏi quân vị." Diệp Phàm nhanh chóng xắn tay áo, cuối người xuống, gãi về phía nốt đỏ dưới đùi, lần này hắn đã quên bôi thanh linh thảo để tránh muỗi, đây sẽ là lần cuối cùng hắn sai sót những lỗi căn bản như vậy, lần nữa thở dài, nghĩ thầm. " Không biết phải luyện tập bao nhiêu năm, mới có thể như vậy mà nhắm chuẩn."
-" Sao ngươi lại rút khỏi quân vị? ta thấy Đại Việt rất ưu ái quân sĩ, không phải là thể loại bóc lột tàn bạo,... ta... ta xin lỗi có phải ta đã lắm chuyện không?" Hắn đưa tay lên gãi đầu, cười nụ cười khó xử.
Diệp Phàm chỉ lắc đầu, tiếp tục nói: " Ta cảm thấy chán ngán với việc triều chính, nên mới từ chức về quê an ổn, hơn nữa ngươi không phải người ngoài, chia sẻ cho ngươi, gánh nặng trong lòng ta sẽ giảm bớt đi một chút."
Nam nhân thầm cảm động, không ngờ trong lòng Diệp Phàm hắn vốn đã là người quan trọng, hắn gật đầu giương cung lên, nhắm về phía con nai, nhưng đột nhiên Diệp Phàm lại nói: " Nghiêng tay sang trái một chút, nhắm thẳng vào phía bên phải gốc cây số hai."
Vừa nói dứt lời hắn liền cầm cung lên bắn về phía con nai, nó nhanh chóng né được bậc nhảy một cái, thầm may nó đã tim về được một mạng bất quá lại thêm một mũi tên nữa đâm thẳng vào tim nó.
Nam nhân lau mồ hôi lạnh, hắn vốn chỉ là làm theo Diệp Phàm vì tay nhanh hơn não không ngờ.
-" Đủ rồi nhé, hai ta mỗi người một con, cùng với thịt rừng dự trữ ở nhà, dư dã qua mùa đông." Hắn cười nhẹ về phía nam nhân, vác cung đằng sau lưng, đặt xác con nai lên vai dự định đi về.
-" Không biết vì cái gì, từ khi ngươi tới đây thú rừng đột nhiên lại tăng một cách đáng kể a, lúc trước vài ba ngày mới thấy mấy loại thú lớn, thông thường chỉ có thỏ với những con thú nhỏ, không lẽ ngươi là người được trời phù hộ?" Nam nhân cũng vác con nai lên vai, đi theo sau Diệp Phàm.
Diệp Phàm không nói gì, chỉ nhoẻn miệng cười, làm gì có trời phù hộ, hắn đã dùng kim chi thảo đốt lên thu hút thú rừng, vốn hắn là một tinh thông luyện đan sư, mấy thứ kiến thức này không lúc này áp dụng, thì để khi nào? không uổng công mười năm luyện đan cho nàng, nghĩ đến hắn lại thầm cười trong lòng.