-" Sư tỷ... á... dừng lại... ưmh...ứmh... ta không... chịu được nữa." Một nữ nhân xinh đẹp thân hình lõa lồ, nằm trên giường gỗ, âm vật của nàng sướng đến tê dại, vì bàn tay mềm mại, ấm áp của sư tỷ nàng, thật khoái lạc thật... sung sướng a.
Sư tỷ nàng, làm ngơ như không nghe thấy, hôn nhẹ vào môi nàng, mút lấy cánh môi, nhẹ tách ra, cuộn lấy đầu lưỡi nàng, thật mềm mại thật sự làm nàng sướng đến tê dại, đây rõ ràng là mỹ vị nhân gian.
-" Kiều sư tỷ.. ta sướng quá, tay tỷ... sướng quá." Nàng vừa được tha tội, lại tiếp tục nói những lời không nên nói, như tức giận, cho rằng nàng đã nói những lời không thể tha thứ.
Phương Nhã Kiều nhẹ rút tay ra, đôi tay trắng trẻo mềm mại, còn động lại rất nhiều dâm thủy, nàng đưa tay lên, liếm hết chỗ dâm thủy, lại đưa mắt nhìn người con gái trước mặt, thật xinh đẹp thật đáng yêu, gương mặt trái xoan cùng với bộ dáng đáng yêu như con cún nhỏ, nàng không thể kiềm lòng thêm một phút giây nào nữa, nhẹ đưa đôi môi đỏ hồng về phía núm vú, mút một cái, nghe thấy tiếng rên. " Á... ứmh.." của thiếu nữ, phía dưới của nàng cũng muốn sướng.
Bất quá, làm thiếu nữ sướng mới là cái nàng muốn nhất lúc này, mút nhẹ núm vú của thiếu nữ, nàng không để còn lại một đầu vú được nghỉ ngơi, miệng liên hồi mút thứ kẹo ngọt, tay không ngừng nắn bóp, bầu vú mềm mại của thiếu nữ, chầm chậm đưa tay xuống, nàng lại dở trò cũ ra, thật sự là muốn cho thiếu nữ sướng đến chết a.
Cảm nhận khoái cảm từ tứ phía, thiếu nữ, trợn mắt lên, miệng há ra, nước bọt không ngừng chảy ra khỏi khuôn miệng, cảm thấy tư thế này của nàng thật xấu hổ, liền đưa một tay che miệng lại, liên tục rên la. " Ứmh.. ứm... ứmh."
-" Sư tỷ, chúng ta.. ứmh.. không ..làm.. phiền người khác sao? hàh hàh." Tiếng rên, cùng tiếng thở dốc, cùng hòa lẫn với câu nói, khiến nó trở nên thiếu sức thuyết phục.
Rời khỏi núm vú, nàng nở nụ cười thật tươi. " Sợ sao? cho dù là thiên phạt, ta cũng đỡ cho muội, bọn người biết sao? giết là được, còn nếu muốn nói nhảm, vậy thì xuống âm phủ tự thì tầm."
Vừa dứt lời, nàng thả bầu vú của thiếu nữ, nhìn thấy gương mặt ửng hồng, lại cười nhẹ, đôi tay mềm mại, nhẹ nhàng tách đôi chân thon dài, đưa mũi lại vết thương giữa hai chân, ngửi ngửi một cái tận hưởng nhân sinh, thiếu nữ nhẹ động người, thở hồng hộc, dâm thủy cứ vậy mà chảy ra, Nhã Kiều nhanh chóng đưa nhẹ đầu lưỡi quanh âm hộ nàng, nghe tiếng rên sung sướng của thiếu nữ, lại khiến cho nàng thêm nóng người, dùng nước bọt bôi trơn thiếu nữ âm hộ.
Tập Cận Bình ngồi nhìn cảnh này, tay không ngừng sục đi sục lại dương vật, chỉ nghe thấy tiếng rên thảm hại của hắn, cùng với tiếng hệ thống nhắc nhở. " Túc chủ, xin lưu ý, khi thẩm du, người không nên xuất tinh vào bảng hệ thống."
-" Aaaa... mẹ nó, vì sao người ta có hệ thống, hậu cung ba ngàn mỹ nữ, còn ta chỉ có thể cầm c-c thủ dâm hả?" Hắn tức giận kéo quần lên nhanh chóng mặc vào.
-" Túc chủ... người khác phấn đấu từng ngày... còn người... ngồi chơi, không tu luyện... nhiệm vụ không làm, suốt ngay chỉ thẩm du thì lấy đâu ra hậu cung? hơn nữa cho dù có hậu cung thì..." Hệ thống hóa thành hình thiếu nữ, nhìn về phía cậu nhỏ đáng thương của hắn.
-" Móa... 9cm thì sao? có hậu cung rồi, ta dùng công pháp thay đổi là được, còn ngươi... mẹ nó suốt ngày đá xéo ta... có khi nào là hệ thống lỗi không vậy?" Hắn che lấy cậu nhỏ, nhìn thiếu nữ hệ thống với ánh mắt nghi ngờ.
Nàng không để ý đến những gì hắn nói, chỉ khuyên hắn một lời sau đó tiêu thất vào hư không. " Ta khuyên túc chủ nên chọn nhân vật chính khác, tên Diệp Phàm đấy vốn không phải thực sự nhân vật chính."
Hắn nghi hoặc nhìn về phía hư không, chỗ thiếu nữ vừa tan biến, miệng lẩm bẩm. " Không phải thực sự nhân vật chính... chính?"
-" Mẹ kiếp nhức đầu quá, giết quách cho xong." Không nói thêm một lời hắn trực tiếp tiêu thất vào hư không, lần nữa nhìn thấy hắn, là khi hắn đang theo dõi Diệp Phàm.
Diệp Phàm cầm cung nhắm vào con heo rừng, nhẹ thả tên, mũi tên với đường bay tinh xảo, một mũi xuyên tim heo rừng đáng thương, hắn như cảm nhận được nguy hiểm, nhanh chóng di chuyển sang bên, trước mắt hắn một tên nam nhân mặc bộ trường bào màu lam nhạt, một kiếm chém đứt hư ảnh của hắn, nhanh chóng tiến sát lại gần nam nhân, đấm một quyền vào cơ thể Tập Cận Bình, khiến hắn trực tiếp bay xa chục trượng, thấy hắn có ý định bỏ chạy, Diệp Phàm nhanh chóng đuổi theo, phải diệt trừ hậu họa trước khi nó xuất hiện, đó chính là châm ngôn sống của hắn khi còn làm tướng quân trong mộng cảnh, lo sợ nam nhân sẽ thuấn di, hắn trực tiếp một quyền phá hư không, làm cho nam nhân chỉ có thể cước bộ, chỉ còn vài bước nữa là nam nhân này sẽ bị Diệp Phàm đánh chết.
Bất quá, hắn cầm một viên đan dược màu đỏ đậm, vô số viền trắng đan vào nhau, Diệp Phàm nhanh chóng nhận ra, viên đan dược đó chính là hóa ma đan, công dụng duy nhất là khiến thân chủ tăng mười thành tu vi, đương nhiên phản phệ không nhỏ.... umh phản phệ duy nhất là vô sinh, thậm chí liệt dương.
Diệp Phàm lùi lại một bước, hắn chưa kịp định hình, đã ăn thẳng một quyền ngay giữa lồng ngực, nhìn thấy ác ma với làn da màu đỏ, cặp sừng dê dài nửa mét, cơ thể cao lớn khiến cho bộ y phục hắn bị rách toạt, Diệp Phàm hộc một ngụm máu, lồng ngực bị lõm xuống, hắn khó khăn cấp tốc di chuyển, lần nữa nhận ra hắn đã bị chém đứt một tay, khó khăn vận chuyển luân hồi chỉ, cái này luân hồi chỉ, là chỉ quyết hắn vừa sáng tạo, là bản nâng cấp của nhân quả trói buộc, nhưng công dụng chỉ là che mắt, thời gian không quá 3 giây, nhưng với hắn 3 giây là đủ.
-" Luân hồi chỉ." Vừa dứt lời vô số người trong rất giống Diệp Phàm hiện ra từ hư không, có già có trẻ, có nữ nhân, có nam nhân, bọn hắn đều là Diệp Phàm, đều bị trói buộc nhân quả, Tập Cận Bình khó khăn tìm ra Diệp Phàm, điểm khác biệt giũa đám người này và Diệp Phàm chính là khí tức Lộ Giang, hắn nhắm mắt chém thẳng về phía chân chính Diệp Phàm.
Bất quá đã chậm một bước, Diệp Phàm bị chém đứt một chân, nhanh chóng đốt cháy tu vi, cấp tốc thuấn di, lần nữa thấy Diệp Phàm là khi hắn khó khăn cước bộ về nhà, nhìn thấy nam nhân đầy thương tích trước mặt, Lộ Giang khó có thể liên tưởng đến tướng công oai vũ của nàng, cùng với nam nhân thiếu tay, chân này, một tay ôm khúc gỗ dài, to khoản nửa lòng bàn tay, một chân khó khăn di chuyển, nàng nhanh chóng chạy lại, nước mắt rơi lã chã, nhẹ dìu hắn vào trong.
Tập Cận Bình không khá hơn là bao, sở dĩ hắn không tiếp tục đuổi theo Diệp Phàm, là vị hắn đã cạn kiệt toàn bộ chân khí, ôm lấy bụng, mạnh hộc ngụm máu, rơi thẳng từ trên hư không xuống đất, mặt đất lún xuống một mảng, thân hình ma nhân màu đỏ, cùng cặp sừng dê, nhanh chóng thoái hóa thành một nam nhân anh tuấn.
Hệ thống hiện ra, nhẹ lau mồ hôi lạnh, nhìn vào hắn, nhẹ nhàng nói với vẻ kính phục. " Túc chủ đúng là thần cơ diệu toán a, đúng thật sự ngài thua a."
-" Con mẹ ngươi... phụt." Hắn vừa chửi xong liền hộc một ngụm máu, nhanh chóng đút một viên đan dược vào miệng, khó khăn ngồi dậy, chữa trị xong thương thế, mới nhìn về phía hệ thống nói: " Ta không có thần cơ diệu toán như ngươi nghĩ, chỉ là phòng bị trước, ta không nghĩ thằng khốn đấy lại như vậy cố chấp đuổi theo, hắn không sợ bị ta gài bẫy sao?"
-" Đương nhiên không!" Diệp Phàm nhanh chóng trả lời Lộ Giang, nàng thật sự thắc mắc vì cái gì hắn lại không lo lắng bị gài bẫy.
- " Vì cái gì?" Nàng hướng ánh nhìn nghi hoặc cho Diệp Phàm.
Diệp Phàm nhanh chóng nói: " Hắn sử dụng địa phẩm pháp bảo, cùng với hộ thân pháp bảo, ám sát thất bại liền bỏ chạy, một tên nhát gan như vậy đều là mua đồ bảo mệnh, đến một thanh kiếm địa phẩm cũng không mua." Nói đến đây hắn thở dài một cái. " Ta cứ nghĩ hắn sẽ dùng thủ đoạn khác bảo mệnh không ngờ tên đấy lại dùng hóa ma đan."
Lộ Giang xanh mặt, nhưng nhanh chóng che lấy miệng, cười to một cái. " Hắn không biết tác dụng phụ sao? cho dù muốn bảo mệnh sao không dùng huyền âm đan, hay là nhân huyết đan, công dụng tương tự... lại lưa chọn loại đan dược tác dụng phụ như vậy."
Diệp Phàm đưa tay lên, môi chề xuống, gương mặt ghi hẳn dòng chữ ai mà biết.
Tập Cận Bình lôi dương vật ra, nhìn chăm chú vào hai nữ nhân xinh đẹp đang làm trò BDSM trong màn hình, hắn sục sục hồi lâu, thấy lạ lạ, sao mềm nhũn vậy, bình thường chỉ không thể cứng... lần này là mềm như bánh.
-" Túc chủ quên rồi à, tác dụng phụ của hóa ma đan." Hệ thống nhìn về cậu nhỏ đáng thương mềm nhũn của hắn giải thích.
Gương mặt nghi hoặc. " Tác dụng phụ gì?"
Hệ thống nói tiếp rồi tiêu thất vào hư không, để lại một mình hắn chấp nhận sự thật. " Liệt Dương a."
Miệng hắn cứ lắp bắp, nói những câu không có nghĩa. " Liệt.... liệt... hậu cung... hậu cung."
Hắn quỳ xuống, gào lớn vào trong hư không. " TA LIỆT DƯƠNG RỒI."