Chương 17: Đại Việt chưởng khống?

Lộ Giang cùng Diệp Phàm, hai người đi trên đường lớn, nàng trên tay cầm một xiên kẹo hồ lô, vừa cắn, vừa liếm một các thành thục, đôi môi đỏ mọng cứ liên tục va chạm với cái kẹo đường hồ lô, khiến người ta thèm thuồng, Diệp Phàm không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn nàng, cảnh tượng làm hắn si mê, nắm lấy tay nàng, hai người đi đến trước quày hàng bán đồ trang sức, nàng vẫn tay trái cầm kẹo, đôi môi đỏ mọng vẫn không rời cái này viên kẹo, nhìn vào trâm cài trước mắt, một cái trâm cài, thành hình một con tiên hạc, vô cùng tinh xảo tựa hồ thật sự một con hạc, nhìn nó rồi lại chớp chớp mắt về phía Diệp Phàm.

-" Khụ.. khụ." Diệp Phàm ho khan khó xử, vốn tu giả bọn hắn không cần đến kim ngân, nên hắn cũng là không mang theo tiền tệ của phàm giới, thở dài một cái, đưa tay vào trong áo, dùng vô số phù văn kết tụ lại thành một thỏi vàng to, nói đến giá trị thì cái này vàng của Diệp Phàm vượt xa giá trị thông thường thỏi vàng, bất quá giả vàng thì đúng thật là giả vàng a.

Hắn đưa cái này thỏi vàng cho nam nhân, tay còn lại thì lấy đi trâm cài hình con hạc, bất quá nam tử chỉ cười cười không nhận cái này vàng.

Diệp Phàm thắc mắc, để lại trâm cài về chỗ cũ, hắn nhìn nam nhân hỏi: " Có chuyện gì vậy? không bán cho ta sao?"

Nam nhân tái mặt, đưa tay lên lắc lầu lia lịa, vẻ mặt khó xử, hắn vội vàng nói, với giọng phục tùng: " Công tử, cái này trâm không đáng bao nhiêu tiền, ta lại không có tiền trả cho người tiền thừa."

Diệp Phàm nhìn hắn, lại thầm thấy có lỗi, nếu hắn biết cái này vàng là giả không biết có còn như vậy mà cung kính, hắn nói với gương mặt tối cường cao thượng trên chín tầng trời. " Cái này thỏi vàng đối với ta không lớn, nếu có duyên với ngươi thì ngươi cứ nhận lấy, ta không bận tâm."

Nam nhân thành kính, cuối đầu. " Đa tạ, công tử." Diệp Phàm, cầm lấy cây trâm, nhẹ cài lên mái tóc bóng mượt, phản phất mùi thơm của nàng, một mùi thơm dịu nhẹ, khiến người ta có cảm giác, thoải mái.

Thấy hai người Diệp Phàm vừa khuất bòng, nam nhân liền phun một ngụm nước bọt, gương mặt khinh bỉ, lau lau thỏi vàng, rồi cắn mạnh một cái, gương mặt lộ ra vẻ hớn hở. " Ha ha ha, là vàng thật, hừ hừ mấy cái thể loại công tử, như ngươi nịnh nọt vài ba câu, thì liền như vậy, chứng tỏ cái gì chứ, cũng là ngươi may mắn hơn bọn ta, có gì đắc ý."

Hai người cứ tiếp tục đi dạo, phân phát cái giả tiền tệ, bất quá một cái nam nhân đứng từ đằng xa, cười nhẹ, chạm chạm vài cái vào hư không, rồi tiêu thất bóng hình.

Diệp Phàm đứng trước hai tấm rèm, nhìn bóng hình lòi lõm, của người thiếu nữ, nàng nhẹ đưa tay cởi ra áo, đến cuối cùng trên người nàng cũng chỉ còn cái yếm, nhẹ tháo ra, thả cho chiếc áo, rơi xuống mặt đất, Diệp Phàm nhìn chăm chú đến thất thần, đến khi nàng thay xong y phục, thì hắn mới ho khan rồi nói: " Nàng có thích bộ y phục này không?"

Hắn nhìn về phía một nữ nhân xinh đẹp, đôi môi đỏ hồng, trông vô cùng đáng yêu, gương mặt nhỏ nhắn, với đôi mắt phượng cùng hàn mi dài công vút, nhìn thấy nàng nụ cười từ từ hiển lộ, hắn nuốt ừng ực nước bọt.

-" Ta không thích màu hồng! màu tím hoặc đen hay gì đó, được không?" Nàng cười ôn nhu, đưa ánh mắt quyến rũ về phía Diệp Phàm, nếu nơi đây không có người sợ rằng... sợ rằng nàng sẽ như vậy mà, cởi ra tất thảy y phục.

Hắn lần nữa nuốt nước bọt, nhìn về phía nàng, nhẹ lắc đầu, gương mặt thành khẩn. " Nàng mặc gì cũng đẹp, hơn nữa nàng không thích thì không mua là được."

Đưa nắm tay lên che miệng, nàng ho khan vài cái. " Diệp huynh, ngươi đừng cứ như vậy nhìn ta, chăm chú."

Diệp Phàm hồi thần, rời ánh mắt khỏi bầu ngực của nàng, gãi gãi đầu. " Ta không có a, chỉ là có chút cảm giác khác lạ."

Thấy nàng nghi hoặc, hắn nói thêm. " Cũng không có gì, ta có cảm giác ai đó đang theo dõi chúng ta."

Nàng cười nhẹ, đưa tay lên búng lên trán hắn, bàn tay trắng trẻo, mịn màn của người thiếu nữ, cứ như vậy mà gây sát thương lên, con tim yếu đuối của Diệp Phàm, nàng nhẹ cười, môi khẽ nhếch, đôi mắt như thuận thế cho nàng, khiến nàng chuẩn một cái xinh đẹp nữ tử, động lòng người. " Có ngươi theo dõi, ta thay y phục, với tu vi của ta mà nói, không mấy kẻ có thể thoát khỏi ta tầm nhìn, huống chi nơi đây phàm nhân đại lục, làm gì có tiên giả, nếu thật sự có, thì chỉ có những kẻ rảnh rỗi như hai ta, chắc vì hiếu kì nên mới như vậy, không cần lo lắng."

Diệp Phàm vẫn có chút không yên tâm, gật đầu, rồi chỉ vào bộ y phục nữ nhân, mà từ nảy đến giờ hắn quan sát, đó là một chiếc áo dài màu đen, có thêu bên trên là những hoa văn tinh xảo, đóa thanh liên như thật, như ảo cứ vậy mà ẩn hiện trong gió, nàng cười một cái, nhẹ đưa tay lấy đi cái áo, một lần nữa, hắn lại nhìn thấy cảnh tượng động lòng người, trong đầu vừa xuất hiện một cái ý nghĩ đầy vô sỉ, mạnh lắc đầu, nhanh chóng dẹp đi hắn ý nghĩ.

Nàng vừa bước nhẹ chân ra khỏi rèm, một nữ nhân xinh đẹp với tà áo dài thướt tha, áo dài màu đen cùng với quần dài trắng, hai màu đối lập nhưng không làm cho bộ đồ trở nên xấu xí, mà ngược lại càng làm cho nó thêm nổi bật, hắn trợn tròn mắt cái này là... rõ ràng là áo dài Việt Nam, sao lại xuất hiện ở cái này một phương thiên địa?

Nhìn thấy biểu hiện của hắn, một tay giữ váy, tay còn lại đung đưa trước mặt hắn, Diệp Phàm hồi thần, lắc mạnh đầu chắc là trùng hợp, nhẹ giọng hỏi nàng. " Nàng thích không?"

Nàng gật gật đầu, xoay một vòng cho hắn xem, múa vài đường kiếm, nhẹ nhếch môi nói với hắn. " Áo dài của Đại Việt, là một trong những loại áo đẹp nhất của phàm nhân giới, chàng thử nghĩ vì sao Đại Việt lại như vậy hưng thịnh?"

Diệp Phàm mơ màng, lắc lắc đầu, vì sao cứ như vậy lại trùng tên với hắn quê hương? " Ta không biết."

Nhìn thấy biểu hiện này của hắn, nàng thở dài đưa tay lên trán lộ ra vẻ thất vọng. " Chàng ở phàm nhân đại lục lâu như vậy mà không tìm hiểu những cái này thông tin?"

Thấy Diệp Phàm gật đầu, xém chút nàng hộc ngụm máu, hỏi hắn với giọng điệu sợ hãi. " Chàng đừng nói giống như trong mộng cảnh, chàng chỉ có lủi thủi trong thôn nhé."

Hắn lắc lắc đầu, đưa tay vào trong hư không, một mô hình 3D hiện ra trước mắt nàng, hắn giải thích: " Đây là do ta tự nghĩ ra, ta dùng phù văn liên kết lại sẽ tạo ra được cái này vật dụng."

Hắn chỉ tay vào trong hư không, từ đó mô hình hiện lên một vài đường thẳng xen kẻ, có trắng có đen, bất quá chỉ toàn là trắng chủ yếu, hắn nói thêm: " Đen là những chỗ ta đã từng đến, trắng là những chỗ ta muốn đến."

Nàng tái mặt, lau mồ hôi trán, đúng như nàng nghĩ hắn chỉ đi một đoạn đường rồi về bằng đoạn đường đó, còn lại vạch đen đều là ở trong Diệp Phủ, cái này mẹ nó thật ngưu bức a. " Nếu cái này người khác biết được, sẽ dễ dàng liên tưởng chàng với mấy lão quái vật sống ngàn năm a, hơn nữa vì sao vạch trắng lại hiện một đường đến thanh lâu?"

Nàng cười với ánh mắt ôn nhu, tay nắm lại thành quyền kém chút là đấm chết Diệp Phàm, bất quá hắn chỉ ngước đầu lên, tay bắt chéo sau lưng, nước mắt không ngừng chảy, chậm rãi nói: " Ca ca hắn đã hứa với ta sẽ cùng ta đến nơi đó."

Nàng dịu mặt xuống, đưa ánh mắt hối lỗi về phía hắn, nhẹ nâng cánh tay muốn chạm vào hắn." Ta... ta xin lỗi, ta không cố ý." Đương nhiên nàng không cố ý, nàng biết rõ Diệp Phàm có cái này gánh nặng trong lòng, vốn từ lâu đã không muốn nhắc đến, không ngờ cứ như vậy mà chạm vào vảy ngược của hắn.

Diệp phàm lau nước mắt, nhẹ cười với nàng. " Bây giờ lỗ hổng đã được lấp lại, ta không còn nuối tiếc gì nữa chỉ là còn chút đau thương."

Nàng tựa vào lòng hắn khóc đến ướt cả áo, bất quá cảnh tượng lãng mạng này, không kéo dài được bao lâu, một nam nhân bước vào, cầm cây quạt, đập đập vào ta, ấn vài cái vào hư không, rồi lấy ra một cái khăn tay, hướng về phía nàng. " Cô nương nếu cần thì cứ lấy."

Lộ Giang chửi thầm, nàng vốn là muốn tham lam nũng nịu với Diệp Phàm, cư nhiên, lại bị cái này tên nam nhân này, phá hoại. " Đa tạ, ta không cần."

Hắn nhìn vào nàng, gương mặt càng thêm ôn nhu. " Nếu cô nương không cần thì tại hạ cũng không ép buộc, tại hạ tự giới thiệu tại hạ, Tập Cận Bình."

Diệp Phàm vẫn thấy cái tên này vô cùng quen thuộc, dường như đã từng nghe ở đâu đó rồi thì phải, chưa kịp hồi thần, hắn đã bị nàng kéo đi, nhẹ cầm thỏi vàng đưa cho lão chủ tiệm, nhanh chóng bước đi.

Nam nhân lúc này cũng tháo xuống gương mặt giả tạo, lộ ra vẻ hung dữ, bóp nát cây quạt trên tay." Mẹ kiếp, bổn đại gia mới chính là một phương thế giới này nhân vật chính, có hệ thống trong tay, ta xem có khuất phục được ngươi? chờ đấy sau khi bắt được nàng ta sẽ ngày ngày hưởng dụng." Vẻ mặt dâm tà, hắn đưa tay lau nước miếng, nhìn vào bảng hệ thống.

" Keng... keng, thành công thu thập thông tin.

Nữ chính : Lộ Giang ( Mục tiêu công lược ).

Tính cách : Sát phạt quyết đoán, lạnh lùng, vô tình, với thân nhân bằng hữu, ấm áp đến lạ thường, Giả tạo ( cụ thể đừng khinh thường )

Xuất thân : con gái chưởng môn Tiêu Dao phái, là thiên tài của tông môn, mười lăm tuổi đã đạt đến kết đan hậu kì.

Điểm yếu : Diệp Phàm.

Tu vi : Nhập Thần cảnh giới - Sơ kì.

Tu vi hồn lực : Nhập Thần - Trung kì.

Tu vi phân thân : ??????

Sở thích : ??????

Nam chính : Diệp Phàm ( Mục tiêu cần trừ khử )

Tính cách : Giả tạo ( cụ thể đừng khinh thường )

Xuất thân : Là xuyên việt giả đến từ Việt Nam.

Nguyên nhân chết : ?????

Điểm yếu : Lộ Giang.

Tu vi : Phàm nhân.

Tu vi hồn lực : Nhập Thần - viên mãn.

Sở Thích: Diễn sâu. ( cụ thể đừng coi thường )

Thành công kết toán tỉ lệ thành công: 10% "

Hắn vuốt cằm, vẻ mặt đăm chiêu. * Người Việt Nam sao? những kẻ đến từ đất nước này, đều là những kẻ khó chơi a, hừ hừ."

- " Hệ thống sao lại là cụ thể đừng coi thường?" Hắn nhìn vào cái bản trước mắt, nhíu mày xoa cằm nhìn chăm chú.

-" Keng... keng, hệ thống Đại Phản Diện lỗi hệ thống cần tu sửa.

Kết toán thời gian bảo trì : 12 tiếng. "

-" Móa, sao lại bị lỗi ngay lúc này a, mẹ nó rõ ràng ta mới là nhân vật chính, vì sao khi xuyên qua ta lại phải học tiếng Việt... mẹ nó." Hắn tức tối, đấm thẳng vào bảng thông tin.

-" Keng... keng, Túc chủ đừng nóng giận, ta là hệ thống do tiên vương Trung Thổ, lấy toàn bộ tu vi mà tạo thành, với mục đích giúp đỡ con cháu trung thổ có thể nghịch chuyển." Thanh âm cơ giới cấp tốc truyền vào của hắn nao hải, chầm chậm gật đầu, hắn cũng không suy nghĩ nhiều, có hệ thống là có tất cả.

Nàng vừa kéo Diệp Phàm khỏi tiệm, liền hỏi hắn: " Sao chàng không ngăn hắn lại, hắn còn không để chàng vào trong mắt. "

Diệp Phàm cuối đầu, đăm chiêu, lắc đầu nói với vẻ mặt nhận lỗi. " Ta... ta xin lỗi, vì lúc đó thấy hắn rất quen mắt."

-" Cụ thể quen ở chỗ nào?" Nàng nhìn hắn một cái, khoanh tay lại, làm cho bầu ngực căn tròn cứ vậy mà hất lên một cái.

Hắn nói với giọng nghiêm túc. " Rất giống, khí tức của hắn giống hệt như kẻ theo dõi chúng ta, nàng không thấy kì lạ sao? cho dù kẻ khác có nhìn thấy nàng khóc trong lòng ta, sẽ lặn lẽ bỏ qua, nhưng hắn lai... ta cho rằng hắn.."

Nàng suy tư hồi lâu, đưa mắt nhìn qua nhìn lại. " Chàng nói đúng, ta chỉ chú ý đến chuyện của chàng, nên không để ý, bây giờ nghĩ lại thật sự kì lạ."

Hai người thở dài, cả hai đều nhận là do bản thân, cuối cùng tổng kết lại là do cái tên Tập Chơi Cần gì đấy làm ra.

Từ đằng xa, nam nhân cứ chọt chọt ấn ấn vào hư không như kẻ tâm thần phân liệt, hắt xì một cái, lau lau mũi. "Cái gì vậy? không lẽ có kẻ tính kế ta?

Hắn không để ý tiếp tục ấn ấn vào hư không.