Diệp Phàm nhìn nam nhân trước mặt, môi khẽ nhếch, mắt nhắm nghiền, âm thầm thưởng thức, nhanh chóng thoát khỏi suy tư, hắn nói: " Đa tạ."
Nam nhân ngồi xếp bằng giữa hư không, thân ảnh nửa ấn, nửa hiện, mắt trái là nhật, mắt phải là nguyệt, tay trái là âm, tay phải là dương, hắn nhìn về phía Diệp Phàm, lắc lắc đầu. " Đây là tạo hóa của hai ngươi, ta cuối cùng cũng biết vì sao, năm đó bản thân không thể đi đến cuối cùng chính mình ngộ ra đạo, thì ra ta thiếu một người, ta có thể xin ngươi một nguyện vọng?"
Diệp Phàm thầm nghi hoặc, nhưng vẫn gật đầu ánh mắt thành khẩn, nói với nam nhân. " Tiền bối người cứ nói, nếu trong tầm với, ta chắc chắn sẽ không chối từ."
Hắn nhìn về phía Lộ Giang cười với nàng một cái, rồi lại ngước lên nhìn bầu trời, trong cái này mộng cảnh bầu trời đều là những đám mây xám đen, không một chút trong xanh bộ dạng.
Nam nhân cười nhẹ, ánh mắt chứa đầy yêu thương, nhìn về nơi xa xăm, nói với Diệp Phàm. " Nếu có một ngày ngươi muốn giết Nguyên Thủy, hãy niệm tình ta tha cho hắn một mạng."
Nói xong hắn liền tan biến vào trong hư không, để lại Diệp Phàm vẫn chưa hiểu chuyện gì, chẳng lẻ từ nảy đến giờ là mộng? Nguyên Thủy? hắn là ai? ta vì sao phải giết hắn, Diệp Phàm lắc mạnh đầu, đánh tan những suy nghĩ, nếu có một ngày hắn thật sự muốn giết một người tên Nguyên Thủy, hắn sẽ thực hiện lời hứa.
Thoát khỏi cơn mộng bức, hắn nhìn về phía Lộ Giang, nàng không nói gì, tình cảm vài ngàn năm của hai người, đủ để nàng hiểu hắn, mà không cận dụng lời, nàng gật gật đầu với hắn.
Diệp Phàm nắm tay nàng đứng dậy, từ hắn cơ thể phát ra vô số huyền ô quang mang, hắn cười nhẹ. " Diệt là kết thúc, là bước đệm của bắt đầu."
Nàng hướng ánh mắt yêu thương về phía hắn, trái ngược với hắn, từ nàng thân thể tỏa ra vô số ánh sáng màu tro. "Sinh là bắt đầu, là nền móng của kết thúc."
Hai người nắm tay nhau, nói to: " Luân hồi là mộng, tỉnh mộng, thoát luân hồi." Vừa dứt lời trước mắt hai người, từ trong hư không xuất hiện một vòng xoáy, nửa đen, một nửa xám, bọn hắn bước chân nhẹ đi vào.
Nguyên Thủy đạo nhân cuối cùng cũng để ý đến hai người, hắn khinh miệt đưa tay một chưởng, có ý định chụp chết hai người, Diệp Phàm thấy vậy chỉ tay vào hư không nhanh chóng hét lớn. " Sinh ra là nhân, chết đi là quả, nhân quả trói buộc."
Nguyên Thủy đạo nhân, cấp tốc dừng lại một chưởng, phản chấn làm cho một tần trời mộng giới, nứt ra vô số khe hở, lau mồ hôi lạnh, thầm nghĩ không đúng, vì cái gì của hắn luân hồi chi đạo lại như vậy quỷ dị, hắn không ngờ Diệp Phàm đã đạt đến cảnh giới chạm đến sợi tơ nhân quả, thầm sợ hãi, đám người nhãi nhép, chắc chắn không biết về cái này đáng sợ, nhưng hắn thân là thiên tôn làm sao không nhìn ra được, nếu như lúc nảy hắn vẫn cố chấp mà dụng lực, cưỡng chế giết chết Diệp Phàm thì hắn sẽ bị sợi dây nhân quả quấn thân, trực tiếp rớt xuống một đại cảnh giới, đơn giản vì muốn thành tựu thiên tôn cần phải chém đi tất thảy nhân quả, không biết vì cái gì tên này tiểu nhân vật lại biết, cái này điểm yếu thiên tôn.
Vẻ mặt căm tức, hắn nhìn về phía Diệp Phàm đã tiêu thất bóng hình.
Diệp Phàm nắm tay nàng vừa bước ra khỏi vòng xoáy, liền hộc một ngụm máu, hắn đã cưỡng chế vận hành trói buộc nhân quả, với cảnh giới của hắn, nhận trói buộc nhân quả của vô số người, may mắn của hắn hồn lực mạnh mẽ nếu không, cái này Diệp Phàm đã sớm chuyển sinh, đến cái thế giới pháp thuật, lập dàn hậu cung.
Lộ Giang hốt hoảng nắm vai Diệp Phàm, hỏi hắn với giọng điệu lo lắng. " Chàng có sao không? Vì sao lại gượng ép như vậy? vì sao không để hai người cùng làm, sẽ giảm bớt phản phệ?"
Diệp Phàm lắc lắc đầu, ánh mắt dịu dàng, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của nàng. " Không cần lo cho ta, song tu cùng nàng, sẽ nhanh chóng hồi phục."
Nàng nhẹ nhàng nâng niu gương mặt Diệp Phàm một cái, khiến hắn gương mặt anh tuấn bị in hẳn năm ngón tay, hắn cười cười một cái rồi tựa đầu vào vai nàng, nàng không còn đùa nữa, nước mắt chảy thành hàng nàng nhẹ nhàng dìu hắn vào trong một sơn động gần đó, bố trí một vài trận pháp, nhẹ nhàng cởi áo ra, làn da trắng mịn, trơn bóng, bờ mông căng tròn đầy đặn, khiến vô số nam nhân mê luyến, bầu ngực trắng nõn, với cái nhũ hoa nhỏ hồng, nhẹ đưa bàn tay mịn màng động lòng người, đi khắp Diệp Phàm cơ thể, cởi ra hắn y phục, nhẹ để hắn tựa lưng vào vách đá, để tay hắn và nàng chạm vào nhau, linh khí hai bên cứ vậy, mà di chuyển chữa trị hắn thương thế, bất quá linh hồn hắn vẫn đang ở tình trạng thương tổn cực độ, kém chút là vỡ vụn, nàng nhẹ để hắn nằm trên nền đất, cầm lấy hắn cây côn thịt mút vài cái để bôi trơn, nàng mút một hồi, mới nhớ đến việc chữa cho hắn thương thế, ai bảo của hắn dương vật lại làm nàng như vậy mê mẩn, nàng nhẹ nhắm hắn dương vật đút mạnh vào của nàng âm hộ, nhấp mạnh một cái.
-" Ứm... hừa... hừa." Tiếng rên đau đớn, cùng với âm thanh thở hồng hộc của nàng, cho dù cái này làm tình không phải là lần đầu, nhưng cảm giác đau đớn, từ âm vật vừa bị phá đi trinh tiết là có thật, nàng cuối xuống thì thào vào trong hắn lỗ tai. " Sướng nhất chàng rồi, chàng lấy đi không biết bao nhiêu lần của ta trinh tiết, bất quá đây sẽ là lần cuối cùng a, bởi vì đây là thật, là chân chính chàng cùng ta làm tình."
Hắn cười nhẹ một cái, ôm lấy nàng nhẹ nhấm nháp nàng lỗ tai, thở những hơi thở của hắn mạnh mẽ nam nhân, nó thật sự khiến nàng cảm thấy kích thích, quên mất việc vì sao Diệp Phàm vẫn còn ý thức, nhẹ hôn lấy nàng, hắn nút lấy đôi môi mềm mại của nàng, thật rất giống kẹo ngọt, mút đến chán chê, thì hắn đưa vào trong nàng hắn lưỡi, tham lam nuốt lấy vô số dịch thủy, từ nàng miệng, hôn chùn chụt lấy nàng, đầu lưỡi nhanh chóng cuộn tròn bao lấy lại nàng lưỡi, nàng không phải dạng người thích bị động, nhanh chóng lấy lại thế chủ động, lưỡi chạm lưỡi, môi chạm môi, hắn và nàng tham lam trao đổi dịch thủy, ngửi mùi thơm từ cơ thể của nàng, khiến hắn bị động, nhấp liên tục vào trong nàng, dâm thủy của nàng chảy ra liên tục làm ướt của hắn dương vật, dễ dàng ra vào bên trong nàng âm hộ hồng hào, mềm mại.
Hắn nhẹ rút môi ra, thì thầm vào tai nàng. " Bên trong nàng ấm quá, bên trong nàng thật sự rất ấm, nàng cứ như vậy tham lam bóp lấy ta dương vật, thì ta sẽ bắn vào trong nàng đấy."
Nàng bỏ ngoài tai những lời nói nhảm của hắn, vẫn tận hưởng cảm giác cưỡi tên này cứng cáp ngựa giống, hắn tựa hồ tức giận mạnh bạo nắm lấy bầu vú của nàng bóp đến biến dạng, còn lại bầu vú bị hắn tham lam nhấm nháp, nút lấy đầu vú, hắn cảm thấy của nàng nhũ hoa càng ngày càng nhạy cảm, càng ngày càng đỏ, hắn cắn nhẹ vào một cái.
- " Ứm... ứm, hừa.. hừa.." Nghe tiếng rên, cùng với âm thanh thở gấp, đầy dâm dục của nàng, càng khiến hắn thêm phấn khích.
Hắn cảm giác như nàng của hiện tại vẫn có chút không đúng, có lẽ là xấu hổ chăng? vậy thì hắn sẽ làm cho nàng hết xấu hổ, nhẹ thả bầu vú nàng ra, hai tay bợ lấy bờ mông hồng hào, mềm mịn của nàng, hắn đứng dậy nhấp thật mạnh vào nàng, nàng thuận thế lấy hai chân ôm chặt cơ thể hắn, tham lam hôn lấy nàng tướng công.
-" Á.. á... ứm...ứm." Hắn liên tục bắn vào trong nàng âm vật, khiến nàng chìm trong cảm giác đê mê lân lân, khoái cảm này nàng muốn ngày ngày cảm nhận, thật hạnh phúc thật sướng, nàng yêu hắn thật sự rất yêu hắn.
Mỗi lần bắn vào trong nàng, hắn thương thế liền được chữa trị một phần, cứ vậy hai người song tu đến sáng, nhìn thấy bãi chiến trường hai người gây ra thầm sợ hãi, bọn hắn nhanh chóng dọn dẹp lại nơi này hang động, hai người sẽ ở cái này sơn động một thời gian, để Diệp Phàm hồi phục toan bộ thương thế, nhờ song tu với nàng tu vi hồn lực của hắn từ hồn hóa anh viên mãn, trực tiếp đề thăng đến hồn lực nhập thần sơ kì, bất quá tu vi hắn vẫn không chút nào tinh tiến, vẫn dậm chân tại hóa anh sơ kì, khác với hắn Lộ Giang lại càng được lợi, tu vi của nàng trực tiếp đến cảnh giới nhập thần sơ kì, hồn lực cũng như vậy mà tiến cấp nhập thần sơ kì.
Nàng nhìn hắn với ánh mắt yêu thương, không đúng là ánh mắt nhìn báu vật thì đúng hơn. " Chúng ta sẽ ngày ngày song tu a."