Chương 15: Thế nào là nhân, quả?

Diệp Phàm bị trói hai tay sau lưng, quỳ gối trước đám người, trước mắt hắn là một nam nhân, với mái tóc màu mực, gương mặt anh tuấn, ngũ quan cân đối, khí chất bức người, hắn mặc bộ trường bào màu xích huyết, đầu đội mũ quan, ngồi trên ghế, đặt tay lên bàn, hướng ánh mắt lạnh lùng về phía Diệp Phàm.

-" Ngươi biết, ngươi có tội?" Hắn vô cảm nhàn nhạt mở miệng, hắn vừa nói đám người cầm thương, xếp thành hàng hai bên Diệp Phàm, liền dùng thương đập mạnh xuống mặt đất, miệng thì liên tục, hét lớn : " Có tội, có tội."

Bất quá mặt Diệp Phàm vẫn đơ ra như không có chuyện gì, hắn nhàn nhạt cười, nhổ một bãi nước bọt xuống đất, hướng ánh mắt khinh bỉ nhìn nam nhân đội mũ quan, nhẹ giọng hỏi, nhưng có thể nghe ra rõ sự khinh miệt. " Có tội ở chỗ nào, đời này ta chưa bao giờ làm chuyện thương thiên hại lý, ngươi bắt ta, khiến vợ con ta lo lắng ngươi mới có tội."

Nam tử vẫn bình thản, đưa tay sang phía lão nhân có mái tóc hoa râm, lão mặc bộ trường bào màu tro, mái tóc búi lên giống như thư sinh, hiểu được ý nam nhân, lão liền đặt cuộn giấy lên tay hắn.

Nam nhân nhìn vào cuộn giấy, đọc to với gương mặt vô cảm. " Diệp Phàm, là cô nhi, không có người nuôi nấng, về sau tụ tập lại đám ô hợp, tạo thành một băng thổ phỉ, chuyên đi giết người cướp của, mới đây ngươi còn bắt lấy con gái của Như Ngọc quận chúa, cưỡng bức nàng cho đến chết, ngươi có nhận tội?"

Diệp Phàm với ánh mắt phẫn hận nhìn về phía nam nhân, hắn hét lớn. " Đ-t m^, tao mà sớm biết đã không ch-ch con điếm thối đấy rồi, ai mà ngờ, con đĩ dâm dục đấy mà lại là con gái quận chúa, đ^ m^ cái đó là do nó tự chọn, đ-o phải do lỗi của tao."

Nam nhân gật gật đầu, đưa lại cuộn giấy cho thư sinh lão nhân, hắn nói với giọng trầm thấp. " Diệp Phàm đã nhận tội, ba ngày sau đưa ra pháp trường chờ ngày xét xử."

Đám người cầm đao, kiếm, thương múa loạn đập đập xuống đất, miệng liên tục nói: " Xét xử, xét xử."

Diệp Phàm nhổ bãi nước bọt xuống đất, rồi bị bọn hắn lôi đi. " Đ^ m^ mày, lão tử làm thổ phỉ bao nhiêu năm, sớm đã không còn sợ chết rồi thằng đĩ ngu."

Diệp Phàm bị nhốt vào nhà lao trong ba ngày, nơi đây đầy mùi ẩm mốc, hôi thối, thậm chí còn có xác chuột chết, cùng với mấy con gián, cứ bò lên người, chui vào miệng hắn lúc đang ngủ, mùi hôi thối, ngày ngày hứng chịu, khiến hắn ói liên tục, cho dù lúc trước hắn từng lang thang, những cảnh giống như này, đã từng gặp, nhưng lần này thì khác hắn còn chẳng thể rời khỏi, đám người còn khốn nạn hơn, đem cơm trắng vào cho hắn, thì hai tên cai ngục lại tiểu lên cơm, bắt hắn ăn cho bằng được, cho dù có làm gì thì hắn vẫn không ăn.

Ba ngày trôi qua nhanh chóng, nam nhân với gương mặt bầm tím đôi mắt bị mù một bên, gương mặt biến dạng trông vô cùng kinh tởm, hắn ngồi giữa cái lồng, đi trên đường lớn, nhìn hàng người hai bên cứ liên tục ném rau thối, trứng thối vào người hắn, người người nhà nhà đều dùng ánh mắt kinh tởm nhìn hắn, phun nước bọt vào người hắn, mong có thể dùng thứ dơ bẩn nhất để giết chết hắn.

Đứng giữa pháp trường, hắn đưa mắt nhìn xung quanh, không có ai cả, nói đúng hơn là xung quanh hắn chỉ có những người xa lạ, nhìn hắn với ánh mắt khinh bỉ, có người sợ hãi, có người ghê tởm hắn, nhưng tuyệt đối không một ai thương hại, không có một người hắn có thể nhận ra, đều là những gương mặt xa lạ, hắn tuyệt vọng, thật sự tuyệt vọng, hắn dần dần cảm nhận được cái chết, sao không giống như hắn nghĩ? vì sao chứ? đáng lý ra cái chết không nên đáng sợ như vậy, nhưng vì sao hắn lại rất sợ, nước mắt cứ chảy hòa cùng với máu, hóa thành hai dòng huyết lệ, mặt trời lên tới đỉnh, ánh nắng chiếu thẳng vào hắn, vì mất nước mà đôi môi của hắn cứ nứt ra, máu rỉ thành giọt, trông vô cùng kinh dị.

Nam nhân đội mũ quan, cầm một khúc gỗ hình chữ nhật đập thẳng lên bàn, từ trong hộp gỗ, lấy ra lệnh bài ghi chữ tử, ném xuống mặt đất.

Tiếng trống đánh tùng tùng tùng, như báo hiệu dây phút một con ác quỷ bị trừng phạt, hai nam nhân đứng sau lưng Diệp Phàm dùng thương đâm mạnh xuống cơ thể hắn, trước mặt Diệp Phàm cũng có hai tên đang cầm thương, sau khi ghim chặt cơ thể hắn, thì hai nam nhân mới tiếp tục đâm xuyên qua cơ thể Diệp Phàm, đây là cái chết sao? sao lại đáng sợ như vậy? lúc này trong lòng Diệp Phàm, nhớ lại quá khứ rồi cười nhẹ, cuối cùng từ đằng sau một nam nhân to bự, giống như những tên kia, hắn cũng mặc bộ quân phục màu lam nhạt, khác với những người còn lại, hắn là người cầm đao, hắn dơ tay lên cao, mạnh chém xuống, quỹ đạo tinh xảo, khiến cho người nhìn thấy mộng bức, hắn chém Diệp Phàm như chém hết tất thẩy quá khứ, chém cả tương lai, đao tới Diệp Phàm nhớ lại hồi ức, nhưng khác ở chỗ hắn không phải thổ phỉ hắn là một bình thường nam nhân, có vợ hiền, có con ngoan, khóe môi mỉm cười, đầu hắn rơi xuống, bốn phía tối đen như mực.

Lần nữa mở mắt là cảnh Diệp Phàm vừa được sinh ra, một nam nhân hớt hải chạy vào, nhìn hắn đưa ngón tay về phía hắn, nắm lấy ngón tay khổng lồ trước mắt, thật ấm áp, hắn giống như người bình thường khác, học hành, thi đậu thành trạng nguyên, làm quan, giúp cho triều đình, cứu khổ cho bá tánh.

Trước mặt hắn là một nam nhân, tuy hắn rất anh tuấn nhưng hắn là một con ác quỷ, Diệp Phàm thầm khinh thị trong lòng, đưa ra phán quyết ba ngày sau sẽ trảm đầu hắn, chính mắt nhìn thấy nam nhân đó bị thương đâm, bị chém đầu, hắn thật rất thanh thản, nhiều năm trôi qua bây giờ hắn là một trung niên nam nhân với mái tóc hoa râm, đang ngồi đọc sách dưới ánh sáng nhỏ yếu của ngọn nến, thì hắn nghe thấy tiếng động, ánh mắt hắn di chuyển tầm nhìn, từ từ hạ thấp độ cao rồi lăn lông lốc, bốn phía tối đen như mực.

Một đứa trẻ nước mắt nhể nhại, cầu xin đám người đừng bắt hắn phụ thân, đám người không những không nghe, mà còn đạp nó một cái khiến nó lăn vài vòng trên mặt đất, chính mắt nhìn thấy của nó mẫu thân bị cưỡng bức bị đám người giết chết, nó được đám người áo đen thu nhận, được đào tạo thành sát thủ của ám sát môn, hôm đó Diệp Phàm nhận nhiệm vụ giết chết một vị đại thần của triều đình, hắn lẻn vào trong một cách nhẹ nhàng, không một kẻ nào nhận thấy, đưa kiếm chém đứt đầu của nam nhân trung niên, nhìn cái đầu lăn lông lốc trước mắt, hắn không nói gì nhiều, chỉ nhẹ nhàng đào tẩu, vừa bước ra khỏi cửa hắn đã bị một nam nhân với ánh mắt đỏ bừng chém đứt đầu.

Diệp Phàm lần nữa mở mắt, hắn là con trai của quan lớn, phụ mẫu đều rất yêu thương hắn, phụ thân muốn hắn học thành tài đậu trạng nguyên để tiếp tục nối nghiệp giúp đỡ bá tánh, nhưng hắn không muốn, đời này hắn chỉ muốn làm võ si, nhiều năm trôi qua hắn đã có thực lực đại tướng, khi về nhà thăm phụ mẫu, thì hắn thấy gian phòng của hắn phụ thân có tiếng động lạ, nhanh chân chạy lại thì thấy một nam nhân, từ trong phòng chạy ra, nhận biết là thích khách hắn một kiếm chém đứt đầu, hắn bước vào trong gian phòng ôm lấy hắn phụ thân, gào rống điên cuồng, hắn từ bỏ tướng vị, trú tại một cái thôn nhỏ, cưới một thê tử, hắn có hai đứa con trai, con trai thứ của hắn cưới được một nương tử xinh đẹp, với hắn như vậy là mãn nguyện, hắn không hận, không oán tên sát thủ, đơn giản vì hắn phụ thân là một vị quan liêm chính, giết rất nhiều người, người giết lại có gì phải hận? có sinh, có diệt, đó mới là luân hồi.

Hắn nhìn nương tử già cỗi trước mắt, không biết vì sao trong lòng hắn vô cùng yêu thương cái này nương tử, cho dù năm tháng có lấy đi tất cả, thì trong tim hắn vẫn mãi là vẻ đẹp của nàng, vẫn mãi là nàng hình bóng, hắn nhẹ nắm tay nàng ôn nhu hôn lên mu bàn tay, những giọt nước mắt cứ không ngừng tuôn rơi, hắn đứng trước mộ nàng , nhìn hồi lâu, rồi nhẹ đặt người, nằm kế bên nàng, từng hạt tuyết cứ không ngừng rơi như đang tiếc thương cho một người.

Bốn Phía tối đen, từ đâu ra âm thanh truyền thẳng vào trong đầu Diệp Phàm

- " Khởi nguồn là sinh, kết sinh là diệt, quá trình sinh, diệt, chính là luân hồi."

Diệp Phàm cười nhẹ, trả lời: " Sinh ra là nhân, Chết đi là quả, quá trình kết quả là nhân sinh."

Hắn đưa tay vào trong hư không, kéo mạnh một cái, lôi ra một nam nhân, hôn nhẹ lên môi hắn. " Nàng chính là nhân, yêu nàng là quả, ở bên nàng mới chính là nhân sinh."

Lộ Giang không nói gì, chỉ tựa vào lòng của hắn, tham lam hưởng thụ cảm giác yêu thương.

Hai người từ từ mở mắt ra, nhìn nhau nhẹ mỉm cười.