Lưu ý : Truyện không dành cho những ai dưới 18+, không dành cho trẻ em đang cho con bú, nếu làm trái quy định, tác sẽ không chịu trách nhiệm cho hành vi của các vị, đa tạ.
Diệp Phàm vẫn đang bế quan, vận hành chân khí để chữa trị toàn bộ thương thế, chỉ là... hắn vừa để chân khí đi một chu thiên tuần hoàn, thì u hồn xanh lam cứ liên tục lải nhải bên tai.
-" Nè tiểu tử... bổn tọa chính là đại năng kim tiên kì, thấy ngươi đáng thương ta sẽ cho ngươi một đạo cơ duyên, được rồi thả lỏng tinh thần, ta sẽ đưa cho ngươi truyền thừa." Hắn vừa nói vừa tạo dáng rồi làm vô số trò con bò.
Chỉ là Diệp Phàm không mấy để ý, giết hắn thì không được, làm ngơ hắn cũng không xong, không biết hắn dùng công pháp gì lên người Diệp Phàm, khiến hắn cảm thấy u hồn xanh lam này gần như là một với bản thân.
-" Tên ngươi?" Diệp Phàm vẫn nhắm mắt, mở miệng nói với giọng lạnh lùng.
U hồn vừa nghe thấy câu hỏi mà hắn đã đợi bao năm, từ lúc bọn hắn gặp nhau thời gian đã trôi qua trăm năm, hắn thật sự không biết ở phàm nhân giới này lại có người cường đại đến mức có thể làm bị thương tán tiên, đã vậy còn là vết thương khó mà chữa khỏi, hắn thở dài, vốn muốn tạo dáng anh hùng tiêu sái, đúng thật là mất hứng.
-" Giang Liêu, ta là tán tu tiên giới, vì một bộ công pháp, mà bị người ta đánh còn một mảnh tàn hồn." Hắn lơ lửng giữa hư không, hướng gương mặt thất thần về phía Diệp Phàm.
Hắn mở mắt nhìn về phía u hồn Giang Liêu. " Nhân huyết đan ta luyện chế từ nhục thể của bọn người Tư Đồ, chắc sẽ bán được không ít linh thạch đây." Hắn cười với ánh mắt không thân thiện, thấy ánh mắt này của hắn khiến ai cũng hiểu một gian thương ma đầu sắp trở lại.
Giang Liêu nuốt ngụm nước bọt, lau mồ hôi lạnh... à hắn là u hồn làm gì có mồ hôi, nhìn thấy ánh mắt bất thiện của Diệp Phàm hướng về phía hắn, trong lòng dậy sóng, nhanh chóng nói: " Ta đã gắn liền làm một với ngươi, nếu luyện ta thành đan... ngươi cũng bị phản phệ."
Có lẽ Giang Liêu không biết, tên Diệp Phàm này coi linh thạch còn hơn cả mạng, vì linh thạch mà thiếu đi vài bộ phận cơ thể cũng đáng a, Diệp Phàm chộp một cái vào hư không, từ trong nhục thân giới lấy ra một cái cự đỉnh màu vàng, hoa văn tinh xảo, điêu khắc hình một con tiên hạc, ném thẳng vào trong lô, luyện hóa, mỗi khi luyện hóa, hắn lại cảm nhận đau đớn từ nhục thân, cấp tốc truyền đến đại não.
-" Aaaaa..." Hắn hét lên một tiếng làm cho mặt đất rung chuyển, đôi mắt đỏ ngàu, da thịt đỏ bừng, nóng hổi, từng giọt máu rỉ xuống mặt đất làm cho mặt đất loan lỗ vết cháy xém, những giọt mồ hôi vừa chảy ra, liền bốc hơi vào trong hư không, khóe môi rỉ máu hắn vẫn kiên trì luyện hóa.
Nửa canh giờ sau, Diệp Phàm thành công luyện hóa, hắn cười lớn. " Diệp Phàm ta không gì không làm được... hahaha."
Giang Liêu khinh bỉ, nhổ một bãi nước bọt. " Mọe nó... luyện hóa ma thú mà ngươi làm như vừa luyện hóa được tiên khí."
Diệp Phàm khinh bỉ nói chuyện với hắn, nhanh tay lấy viên tụ thể đan, mà hắn vừa luyện thành, đưa vào trong nhục thân giới, nuôi dưỡng nhục thân Lộ Giang, cảnh tượng này Giang Liêu nhìn cũng quen rồi, chỉ là giả vờ để cuộc sống bớt vô vị đi mà thôi.
Diệp Phàm biết những trò con bò mà Giang Liêu làm đều là vì hắn bế quan trăm năm, với hắn một tên không thích ra ngoài liều mạng một cách vô ích thì những việc như ra ngoài đi đấm nhau đoạt bảo, hay tham quan bí cảnh nhận phần thưởng là không cần thiết, hắn chỉ cần luyện hóa nhục thân đến mức cực hạn trong âm thầm, rồi đi đấm hết tất cả bọn người, cứu nương tử, cùng nàng sống một đời là đủ.
Nhưng đó là khi những việc làm đó nguy hiểm, còn hiện tại, ở phàm nhân giới nay còn mấy người dám động vào hắn đây? phá hủy hết cấm chế, chộp lấy Giang Liêu, nhanh chóng tiêu thất vào hư không.
Lần nữa nhìn thấy hắn là khi hắn đứng giữa sảnh lớn của hội đấu giá, lấy một cái nón lá có màng che mặt đội lên, hắn khoác bộ áo ngoài màu trắng, từ từ đi vào sâu bên trong, ngồi xuống ghế, cái hội đấu giá này không quá rộng lớn, chỉ đủ để một trăm người ngồi, chỉ là mỗi người ở đây đều là đại lão nếu không có thiệp mời thì ngay cả nhìn cũng không được, huống chi là vào trong, chúng ta nên bỏ qua nam nhân xấu số vừa bị Diệp Phàm đánh cho một trận vì cần thiếp mời a.
Đưa mắt xung quanh, nơi hắn cùng với đám người ngồi để đấu giá giống như một vòng cung bao xung quanh căn phòng, khiến mọi ánh nhìn đều hướng về phía dưới khán đài, một nữ nhân gần như lõa thể đang bị trói hai tay trên cột, hai chân bị trói về hai phía, khiến vùng dưới của nàng chảy một dòng nước thánh.
Diệp Phàm cũng không thấy lạ, những hội đấu giá giả nhân như thế này hắn cũng gặp qua rất nhiều, có lần vì Lộ Giang mà hắn phải cắn răng, bỏ ra số tiền không nhỏ để mua một nữ nô lệ, để làm gì ư? mua nô lệ còn để làm gì nữa... đương nhiên là thả đi rồi, đúng vậy là thả đi, hắn vô cùng sót linh thạch, chỉ trách nương tử hắn quá nhân từ.
Từ hư không bước ra, nữ nhân mặc tà áo dài màu vàng nhạt, gương mặt thanh tú khí chất bất phàm, bầu ngực căng tròn bị ép chặt, lộ ra đường cong quyến rũ và núm vú đang cương cứng, dễ dàng nhận thấy khi nàng vừa xuất hiện, nàng tự giới thiệu bản thân là Thiên Hương, rồi mới đeo vào một cái bao tay màu đen, dùng nước bọt của Thiên Mã bôi trơn cơ thể của nữ nhân lõa thể, nàng dãy dụa càng nhiều, cơ thể của nàng càng trở nên quyến rũ, dưới lớp áo mỏng, một mảng rừng rậm, vô cùng nổi bậc trên cơ thể trắng trẻo của nàng, bầu ngực căng tròn cùng với núm vú cương cứng bị che dưới lớp vải mỏng, không khiến cho cảm giác kích dục giảm đi, mà ngược lại càng khiến cho nam nhân trong sàn đấu giá lặng lẽ lôi dương vật ra, cầm sục sục vài cái.
Diệp Phàm vô cùng chán nản, đám người này không thể bán đan dược và linh dược trước được sao? lúc nào cũng là nô lệ trước, làm mất không ít thời gian của hắn.
Thiên Hương nhẹ vén tà áo dài lên, quỳ gối xuống, đưa tay lấy đi lớp vải mỏng che đi âm hộ hồng hào của nữ nhân, nàng ta hét lên cầu xin. " Đừng... làm ơn, ta không muốn... ta không muốn." Chỉ là Thiên Hương, nàng ta không quan tâm nhẹ lấy đi lớp vải che lấy âm hộ hồng hào.
Vừa lấy xuống mảnh vải nàng liền tránh ra chỗ khác cho mọi người chiêm ngưỡng kiệt tác của thế gian, âm hộ hồng hào, cùng với khu rừng cứ liên tục chuyển động, nàng đưa mắt về phía đám người, âm hộ co thắt lại, dâm thủy không ngừng chảy ra, mơ màng vì ánh sáng của pháp trận chiếu thẳng vào mắt, chưa kịp định thần, nàng bị dốc thẳng vào miệng vô số tinh dịch của Thiên Mã, cơ thể nàng nóng hổi, âm hộ rung động liên hồi, một cỗ lực lượng thôi thúc nàng, không đúng một cỗ lực lượng giúp nàng có thể tiếp tục nứng tình, nàng chỉ vừa nghĩ đến những điều dâm dục thì cái l-n hư hỏng đã không ngừng chảy ra nước thánh.
Thiên Hương cầm lấy một cây roi da loại nhỏ, đánh một phát toàn lực vào âm hộ, thay vì cảm thấy đau đớn nữ nhân chỉ biết nhúng nhảy, cho dù bị treo lơ lửng giữa hư không, nàng vẫn cố gắng đưa cái l-n nhấp liên tục, chắc rằng vì quá nứng tình nên nàng đã tưởng tượng ra một con c-c khổng lồ đang liên tục ra vào bên trong nàng, một roi vừa rồi đã khiến nàng tỉnh mộng, sung sướng đế mức nàng rên không ngừng nghỉ. " Ứm... ứm...á... hàh hàh." Âm thanh thở dốc cùng với tiếng rên dâm dục của nàng đã thành công khiến đám người xuất tinh.
Nàng bị đánh thêm một roi nữa vào âm hộ, khiến âm hộ đỏ hồng của nàng, dần dần chuyển màu, nàng cứ không ngừng ra, mặc dù rất đau đớn nhưng nàng cũng rất sướng, nàng muốn bị hành hạ, muốn tất cả nam nhân đút vào miệng nàng, vào l-n, thậm chí là lỗ đ-t, nàng cảm thấy xấu hổ vì những suy nghĩ đĩ điếm của mình, nên tự phạt bản thân bằng cách mời gọi đám người, nàng muốn làm tình, cơ thể nàng đang rạo rực vì những con c-c to, đang vì nàng mà nứng.
Thiên Hương nhận lấy cây nến từ đám người, châm lửa, để phía trên l-n của nữ nhân, từng giọt từng giọt, rơi xuống từ đầu nến, những xúc cảm gần như bị đóng lại, nữ nhân chỉ muốn cảm nhận khoái cảm từ l-n nàng mang lại, cứ mỗi một giọt nến rơi xuống, càng khiến l-n nàng thêm rạo rực, nàng hướng l-n về phía cây nến, đung đưa mạnh một cái, như muốn đút cây nến đang cháy bừng vào trong âm hộ.
Như hiểu ý của nàng, Thiên Hương lấy đà, đâm mạnh cây nến vào trong, khiến từ l-n nữ nhân chảy ra những giọt máu, nàng la hét trong đau đớn. " Áaaa...... á.. ứm ứm... hàh hàh, ta muốn c-c, muốn c-c..."
Những giọt nến nóng chảy khi vừa đi sâu vào trong cái l-n ướt át của nàng, liền đông đặc lại, để lấy nó ra khỏi một cái l-n siêu phẩm, Thiên Hương lấy một con c-c giả bằng đá, có những gai nhọn chằn chịt, thật may những gai nhọn chỉ dài khoảng nửa milimet, đầu gai đã được làm cong để giảm bớt đau đớn.
Nhẹ nhàng cầm con c-c giả đưa vào trong l-n nàng, chỉ nghe tấy tiếng rên " á.. á...ứ..ứ..ứm.. ứm.." trong sung sướng, càng vào sâu nàng càng cảm nhận được l-n mình đang bóp chặt lấy con c-c này, thật sướng, nàng muốn bị đ-t bằng vô số cách dâm dục nhất.
Không còn nhân nhượng, Thiên Hương mạnh tay đâm thẳng con c-c giả vào trong nàng, vì chưa kịp thích ứng với chiều dài dương vật, mà l-n của nữ nhân vẫn cứ tiếp tục chảy máu, nàng vẫn cứ liên tục nhấp vào con c-c giả, nàng muốn c-c đến điên rồi, khoái cảm từ cái l-n đang liên tục chảy máu khiến nàng u mê, nàng muốn đ-t đến mức có thể làm tình với bất cứ ai... bất cứ giống loài.
Thiên Hương nhẹ đưa đường kiếm, chém đứt sợi dây trói tay của nàng, khiến đầu nàng đập mạnh xuống nền đất, kéo theo đó là con c-c giả dính chặt vào l-n nàng, rung lên vài cái chứng tỏ nàng vẫn còn đang hứng tình, con c-c giả cứ không ngừng di chuyển chậm chậm, nước tiểu cùng với dâm thủy hòa làm một, chảy xuống khắp cơ thể của nàng.
Thiên Hương nhổ một ngụm nước bọt vào trong lỗ đ-t của nàng, đá mạnh một cái vào mặt nàng, rồi nhìn về phía đám nam nhân đang sục c-c. " Con điếm giả nhân này có thể chất lổ đỉnh lục phẩm, giá khởi điểm 5 vạn linh thạch."
Có rất nhiều nam nhân, dơ bảng lên lựa chon đấu giá, có người hô. " 5 vạn 5." có người. " 6 vạn. " kết giá cuối cùng nữ nhân được một lão béo thành công đấu giá, với mức giá không nhỏ gần 30 vạn linh thạch.
Đấu giá thêm vài món hàng nữa... cuối cùng cũng đến, Diệp Phàm đứng phắt dậy, đôi mắt sáng bừng... chính là nó