Chương 36: Chương 36

"Nào Chelsea, ngoan nào. Lại đây." Doug Carson đã tiến gần tới hàng đầu tiên của đám chó. Tất cả mọi cặp mắt của cả người và chó đều dán chặt vào anh, những cử động dù nhỏ nhặt nhất cũng dừng lại. Nếu Elena không trông thấy hai bên mạn sườn của vài con chó phập phồng theo mỗi nhịp thở, hẳn cô đã tưởng cả bầy chó chỉ là một cảnh trưng bày khổng lồ trong bảo tàng.

Anh Doug đã dừng lại. Chelsea đang đứng ngó anh từ sau lưng con chó mặt nhọn xứ Wales và con chó nòi Samoyed. Doug chắt lưỡi. Anh chìa tay ra, ngập ngừng một thoáng, rồi duỗi tay ra xa hơn nữa.

"Đừng." Elena kêu lên. Cô không rời mắt khỏi cái be sườn bóng bẩy của con chó giống rottweiler. Phập phồng, phập phồng. "Stefan, anh thôi miên anh ấy đi. Đưa anh ấy ra khỏi chỗ đó với."

"Ừ" Cô có thể thấy mắt Stefan lơ mơ vì tập trung; rồi anh lắc đầu thở hắt ra như người vừa phải nâng một vật nặng. "Vô ích; anh kiệt sức rồi. Anh không thể làm được gì từ khoảng cách này cả."

Bên dưới, Chelsea nhe răng ra. Con chó giống Airedale hung đỏ đứng bật dậy một cách duyên dáng như được điều khiển bằng dây. Hai chân sau của con rottweiler thì chụm lại.

Rồi chúng chồm tới, Elena không kịp nhìn xem con nào xông ra trước; cả bầy chó có vẻ như cùng chuyển động một lúc giống một đợt sóng khổng lồ vậy. Nửa tá chó nhào vào người Doug Carson xô anh ngã lăn ra, và anh Doug biến mất bên dưới đống cơ thể của chúng.

Không gian tràn ngập những âm thanh như vẳng lên từ địa ngục, từ tiếng sủa chát chúa khiến cho những thanh rầm nhà thờ rung lên bần bật và Elena váng hết cả đầu óc, cho đến những tiếng gầm gừ không dứt trong cổ họng mà cô cảm thấy nhiều hơn là nghe thấy. Bầy chó đang cắn xé quần áo, gầm gào, chồm lên phía trước trong khi đám đông la hét bỏ chạy tứ tán.

Khắp mọi nơi là quang cảnh hỗn loạn. Có ai đó chụp lấy cái vòi nước, xịt vào đám chó đang xúm đen xúm đỏ nhưng chẳng tích sự gì. Bầy chó giống như đã hoá dại. Khi Chelsea ngóc chiếc mõm trắng lên khỏi cơ thể chủ nhân, mõm nó nhuốm máu.

Tim Elena đập thình thịch khiến cô gần như không thở nổi. "Họ cần được giúp đỡ!" Cô kêu lên, cùng lúc đó Stefan rời khỏi cửa sổ, phóng xuống cầu thang từng hai ba bậc một. Chính bản thân Elena cũng đã chạy được đến giữa cầu thang trước khi nhận ra hai chuyện: Damon không hề chạy theo cô, và cô không thể để ình bị người ta trông thấy.

Cô không thể. Chắc chắn chuyện đó sẽ tạo ra cảm giác kích động, những nghi vấn, cả nỗi lo sợ và căm ghét một khi những nghi vấn đó đã được giải đáp. Một thứ còn mạnh hơn cả lòng trắc ẩn, sự cảm thông và thôi thúc được cứu giúp người khác đã lôi Elena trở lại, đẩy cô nép sát vào tường.

Bên trong nhà thờ lạnh lẽo mờ mờ tối, Elena cũng trông thấy đủ mọi hoạt động nhốn nháo. Thiên hạ chạy tới chạy lui, quát tháo rầm rĩ. Bác sĩ Feinberg, bác McCullough, linh mục Bethea. Bất động giữa tâm vòng tròn đó là Bonnie nằm dài trên một băng ghế, Meredith, dì Judith và bác gái McCullough đang cúi xuống quanh cô. "Có thứ gì đó rất xấu xa," Bonnie rên rỉ, và ngay lúc đó dì Judith ngẩng đầu lên, quay nhìn về hướng Elena.