Elena chạy ngược lên cầu thang nhanh hết mức có thể, cầu mòng dì Judith chưa kịp thấy mình. Damon đang đứng bên cửa sổ.
"Tôi đâu có xuống dưới đó được. Họ nghĩ tôi đã chết rồi mà!"
"Cô cũng nhớ được chuyện đó cơ à. Tốt lắm."
"Nếu bác sĩ Feinberg khám cho tôi, thế nào ông ấy cũng thấy có chuyện gì đó bất bình thường, phải vậy không?" Cô hung hăng gặng hỏi.
"Quả thật, lão ta sẽ nghĩ cô là một mẫu vật rất lí thú."
"Vậy tức là tôi không ra đó được. Nhưng anh thì có thể. Sao anh không chịu làm gì đi chứ?"
Damon tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ, lông mày nhướng lên. "Tại sao phải làm?"
"Tại sao hả?" Sự quá khích và hoảng hốt của Elena dâng lên đến đỉnh điểm, suýt chút nữa cô đã tát anh ta. "Bởi vì họ cần được giúp đỡ! Bởi vì anh có thể giúp họ. Bộ anh không quan tâm đến bất cứ thứ gì ngoại trừ bản thân mình sao?"
Damon đang khoác vẻ mặt khó dò đoán nhất, cái vẻ tò mò lịch sự giống với hôm anh ta tự động mò mặt sang nhà Elena ăn tối. Nhưng cô biết rằng bên trong Damon đang rất tức giận, tức giận khi thấy Elena và Stefan ở bên nhau. Anh ta đang cố tình khiêu khích cô và tận hưởng điều đó một cách khoái trá.
Vậy mà Elena vẫn không kiềm chế được phản ứng của mình, sự giận dữ vì bất lực của mình. Cô xông về phía Damon, nhưng anh ta chụp lấy cổ tay Elena và giữ cô lại, mắt nhìn xoáy vào mắt cô. Elena giật cả mình khi nghe thấy âm thanh thoát ra từ miệng cô, một tiếng rít lên nghe giống loài mèo hơn là tiếng người. Cô nhận ra mấy ngón tay mình đang khoằm lại thành vuốt.
Mình đang làm gì thế này? Tấn công Damon chỉ vì anh ta không bảo vệ mấy người kia khỏi bầy chó đang tấn công họ sao? Sao mình lại vô lý thế nhỉ. Elena thở mạnh, thả lỏng bàn tay và liếm môi. Cô lùi lại, và Damon buông cô ra.
Họ nhìn nhau gườm gườm một lúc lâu.
"Tôi xuống dưới đó đây." Elena khẽ nói và quay ngoắt người lại.
"Đừng."
"Họ cần được giúp đỡ."
"Thôi được rồi, quỷ tha ma bắt cô đi." Elena chưa từng nghe thấy Damon hạ giọng dữ tợn như vậy. "Ta sẽ..." Anh ta đứng lại giữa chừng, và khi quay lại thật nhanh, Elena nhìn thấy Damon nện một cú vào khung cửa sổ làm mặt kính rung lên bần bật. Nhưng sự chú ý của anh ta đang hướng về phía bên ngoài, và giọng Damon trở lại hoàn toàn tự chủ khi anh ta cất tiếng khô khốc. "Cứu viện đến rồi kìa."
Đó là lính cứu hoả. Vòi rồng của họ mạnh hơn vòi xịt nước tưới vườn nhiều, và sức mạnh của luồng nước phun ra đẩy lùi những con chó đang xông tới. Elena nhìn thấy một viên cảnh sát trưởng mang súng, cô cắn chặt môi khi ông ta nhắm bắn. Một tiếng nổ vang rền, và con chó schnauzer khổng lồ ngã xuống. Viên cảnh sát lại đưa súng lên nhắm.
Mọi chuyện nhanh chóng kết thúc. Vài con chó đã bỏ chạy từ lúc bị nước xịt xối xả vào người, và khi tiếng súng thứ hai vang lên, thêm nhiều con nữa tách khỏi bầy phóng về phía rìa bãi xe. Cứ như thế động lực đã thúc đẩy chúng tấn công nãy giờ đã cùng lúc biến mất. Elena nhẹ cả người khi thấy Stefan đứng bình yên vô sự giữa đám hỗn loạn, đưa tay gạt một con chó săn lông vàng đờ đẫn ra khỏi hình hài bất động của Doug Carson. Chelsea len lén tiến lại gần chủ nhân nhìn vào mặt anh, đầu nó cúi gục và tai rủ xuống.