Chương 35: Chương 35

Những người kia lúc này đã bất an sẵn, giờ trông có vẻ hoảng hốt. Họ đứng chen vai thích cảnh, không ai muốn tiến lên phía trước về hướng mấy con chó cả. Nhưng mấy con chó lại chẳng hề làm gì hết. Chúng chỉ đứng hoặc ngồi, một số con thè lưỡi ra. Tuy nhiên, sự im lìm của chúng thật là lạ, Elena nghĩ thầm. Không hề có lấy một chút động cựa nào, kể cả một thoáng rung tai rất khẽ cũng không. Chẳng có con nào vẫy đuôi hay tỏ ra thân thiện. Chúng chỉ... chờ đợi.

Chú Robert đang đứng phía đằng sau đám đông. Elena ngạc nhiên khi nhìn thấy chú, và trong khoảnh khắc cô không hiểu tại sao. Rồi cô nhận ra đó là vì chú không có mặt trong nhà thờ lúc nãy. Trong khi Elena quan sát, chú lùi càng lúc càng xa đám đông rồi biến mất bên dưới phần mái để ra chỗ Elena đứng.

"Chelsea! Chelsea..."

Cuối cùng cũng có người tách ra khỏi hàng đầu. Elena nhận ra đó là anh Douglas Carson, ông anh đã lấy vợ của Sue Carson. Anh tiến vào khoảng trống giữa bầy chó và đám người, khẽ chìa một bàn tay ra.

Một con chó spaniel với tai rũ dài nâu mượt như satanh quay đầu lại. Chiếu đuôi trắng mập mạp khẽ rung như thắc mắc, chiếc mõm nâu trắng ngẩng lên, nhưng nó không hề chạy lại với anh chàng trẻ tuổi.

Doug Carson tiến thêm một bước:" Chelsea... chó ngoan. Lại đây nào, Chelsea. Lại đây!" Anh búng búng tay.

"Mày cảm nhận được gì từ đám chó dưới kia?" Damon lẩm bẩm.

Stefan lắc đầu, mắt không rời cửa sổ. "Không gì cả." Anh nói gọn lỏn.

"Ta cũng không." Damon nheo mắt lại, đầu hơi ngửa ra sau như thầm ước lượng, nhưng hàm răng hơi nhe ra của anh ta làm cho Elena nghĩ đến con chó săn. "Nhưng lẽ ra chúng ta phải cảm nhận thấy mới đúng chứ. Bọn chó thế nào cũng có cảm xúc nào đó để chúng ta nắm bắt được. Thay vì vậy, cứ mỗi lần ta cố thăm dò chúng là y như rằng đâm đầu vào một bức tường trắng trống trơn."

Elena ước chi mình hiểu hai người đó đang nói chuyện gì. "Hai anh nói "thăm dò chúng" là sao?" Cô hỏi. "Chúng là thú vật mà."

"Vẻ bề ngoài có thể đánh lừa đấy." Damon mỉa mai, và Elena chợt nhớ đến ánh cầu vồng trên bộ lông của con quạ đã bám theo cô ngay từ đầu năm học. Nếu nhìn kĩ, cô có thể nhìn thấy sắc cầu vồng tương tự trên mái tóc óng ả của Damon. "Nhưng dù sao đi nữa thì thú vật cũng có cảm xúc. Nếu có Quyền năng đủ mạnh cô vẫn có thể dò xét tâm trí của chúng."

Tức là Quyền năng của tôi không đủ mạnh chứ gì, Elena nghĩ bụng. Cô giật mình vì thoáng ghen tị nhói lên trong mình. Mới cách đây vài phút cô còn bám lấy Stefan, hoảng loạn đòi tống khứ đi thứ Quyền năng mình đang có, đòi biến mình trở lại như cũ. Vậy mà giờ đây Elena lại ước gì mình mạnh hơn. Damon lúc nào cũng có tác động hết sức kì cục đối với cô.

"Có thể tôi không thăm dò được Chelsea thật, nhưng tôi cho rằng anh Doug không nên tiến xa hơn nữa." Elena nói thành tiếng.

Nãy giờ Stefan vẫn không rời mắt khỏi cửa sổ, lông mày nhíu lại. Lúc này anh khẽ giật đầu, chợt có vẻ gấp rút. "Anh cũng nghĩ vậy."