Con cọp phóng tới và cánh cổng đóng sầm lại.Stefan ngã sang một bên,trượt ngã khi đang cố lồm cồm bò dậy.
“Bọn tôi sẽ không bỏ các em lại…” Thầy Alaric la lên.
“Đi đi!” Strfan hét trả. “Tới chỗ vũ hội,ráng làm được gì thì làm! Đi đi !”
Con sói lại xông lên tấn công ,mặc cho vết thương rỉ máu trên đầu và vết nứt toác hở cả thớ thịt và dây chằng trên vai.Con cọp đánh trả.Những âm thanh gầm rống hoang dại đến mức Elena không chịu nổi.Meredith và những người kia đã đi khỏi,ánh đèn pin của thầy Alaric đã biến mất.
“Stefan!” Elena thét lên khi thấy anh khom người thủ thế ,định nhảy vào trận chiến một lần nữa.
Nếu anh chết,cô cũng sẽ chết theo.Và nếu có phải chết thì co muốn được chết bên cạnh Stefan.
Sự tê liệt chấm dứt,Elena loạng choạng tiến về phía anh.Cô nấc lên,đưa tay ra túm chặt lấy Stefan.Elean thấy anh vòng tay ôm lấy mình,anh đưa thân ra đứng chắn giữa cô và trận ẩu đả phía trước.Nhưng Elena rất ngoan cố,ngoan cô không thua gì anh.Cô vặn mình thoát ra để cho cả hải cùng đối mặt với nó.
Con sõi đã ngã xuống.Nó nằm bẹp trên sàn,và mặc dù bộ lông quá sẫm màu không thể nhìn thấy vết máu,một vũng đỏ lòm đang rỉ ra bên dưới nó.Con cọp trắng đứng sừng sững phía trên con soi,miệng há ra chỉ cách chiếc cổ họng màu đen vô phương chống cự có vài phân.
Nhưng cú cắn cổ trí mạng không xảy ra.Thay vì vậy,con cọp ngẩng đầu lên nhìn Stefan và Elena.
Với sự bình tĩnh đáng ngạc nhiên,Elea để ý thấy từng chi tết nhỏ nhặt trên người nó.
Những chiếc ria rất thẳng và thanh mảnh, y như những cọng dây bằng bạc.Bộ lông trắng như tuyết với những sọc nhờ nhờ màu quặng vàng thô.Trắng và vàng,Elena nghĩ thầm,nhớ đến con cũ trong kho thóc.Và điều đó gợi lên một kí ức khấc nữa…đến một thứ cô đã từng nhìn thấy…hoặc thứ gì đó cô đã từng nghe kể.
Bằng một cú tát nặng nề,con cọp hất văng cây đèn pin khỏi tay Stefan.Elena nghe tiếng anh rít lên đau đớn,nhưng cô chẳng còn có thể thấy gì nữa trong bóng tối đen như mực.Ở nơi không còn chút ánh sáng nào,ngay cả một kẻ săn mồi cũng trở nên mù lòa.Bám chặt lấy Stefan,cô chờ đợi cơn đau của cú ra đòn kết liễu.
Nhưng bỗng nhiên đầu óc Elena quay cuồng,phủ đầy sương mù xám cuồn cuộn khiến cô chẳng đủ sức mà bám nổi vào Stefan nữa.Cô không nghĩ được gì hết,cô không nói được gì hết.Mặt sàn tựa như đã rời khỏi chân Elena .Cô lờ mờ nhận ra mình đang bị khống chế bởi Quyền năng,và nó đang xâm chiếm tâm trí cô.
Elena cảm thấy người Stefan trượt đi ,đổ sụp xuống và tuột khỏi tay mình,rồi cô chẳng thể nào kháng cự lại màn sương mù nữa.Cô như rơi xuống,rơi xuống mãi,chẳng biết được mình ngã xuống đất từ lúc nào.
Chương 14
Cú trắng… chim săn mồi… thợ săn… cọp. Chơi đùa với mình như mèo vờn chuột. Mèo… loài mèo lớn… mèo con. Một con mèo con trắng tinh.