Chương 101: Chương 101

Tử Thần đang ở trong nhà.

Và con mèo con, con mèo con đã bỏ chạy khi thấy Damon. Không phải vì sợ, mà vì lo bị phát giác. Giống như khi nó đứng trên ngực Margaret mà rên rĩ khi nhìn thấy bóng Elena bên ngoài cửa sổ vậy.

Elena thốt lên một tiếng rên và suýt chút nữa đã tỉnh lại được, nhưng cô đã bị làn sương màu xám kéo tuột trở xuống trước khi kịp mở mắt ra. Những ý nghĩ lại quay cuồng xung quanh cô.

Tình yêu méo mó… Stefan, nó ghét cậu từ trước cả khi nó ghét Elena… Trắng và vàng… thứ gì đó màu trắng… thứ gì đó màu trắng dưới gốc cây…

Lần này khi Elena chật vật tìm cách mở mắt ra, cô đã làm được. Và ngay cả khi chưa kịp nhìn rõ trong ánh sáng mờ mờ tỏ tỏ, cô đã biết rồi. Cuối cùng thì cô đã biết rồi.

Bóng người mặc chiếc váy trắng có đuôi dài quét đất quay lại khỏi ngọn nến mà ả ta vửa thắp lên, và Elena nhìn thấy khuôn mặt của chính mình trên đôi vai đó. Nhưng đó là một khuôn mặt đã bị biến đổi, trắng trẻo xinh đẹp như một pho tượng tạc ra từ băng giá, nhưng độc ác. Nó giống như dãy hình bóng phản chiếu vô tận mà Elena đã nhìn thấy trong giấc mơ có hành lang hai bên đầy guông soi. Méo mó, hau háu đói khát, và đầy vẻ nhạo báng.

“Chào Katherine,” cô thì thầm.

Katherine mỉm cười, một nụ cười xảo quyệt của kẻ săn mồi. “Hóa ra ngươi không ngu ngốc như ta tưởng.” Ả nói.

Giọng nói của ả ta rất nhỏ nhẹ và dịu dàng - trong vắt như bạc vậy, Elena nghĩ bụng. Cũng giống như hàng mi Katherine. Chiếc váy của ả cũng ánh bạc khi ả bước đi nữa. Nhưng mái tóc của Katherine thì ánh kim, một màu váng sáng gần như tóc của Elena. Đôi mắt ả giống như mắt mèo con: tròn và xanh biết như ngọc. Trên cổ, ả đeo một sợi dây chuyền có đính một viên đá cũng xanh biếc tương tự.

Cổ họng Elena đau rát, giống như mới la hét xong vậy. Khô ran nữa. Khi chầm chậm quay đầu sang bên, ngay cả chút cử động đó cũng khiến cô đau đớn.

Stefan đang sát ngay kế bên cô, người chúi về phía trước, tay bị trói vào những thanh sắt chạm trổ trên cánh cổng. Đầu anh gục xuống ngực, nhưng Elena có thể thấy khuôn mặt anh trắng bệt không chút sức sống. Cổ họng Stefan bị cào rách, máu đã nhỏ xuống và khô đi trên cổ áo.

Elena quay ngoắt về phía Katherine, “Tại sao chứ? Sao cô lại làm thế hả?”

Katherine mỉm cười, khoe những chiếc răng trắng nhọn. “Bởi vì ta yêu chàng,” giọng ả ngân nga như trẻ con. “Chẳng lẽ ngươi không yêu chàng sao?”

Mãi đến lúc đó, Elena mới hoàn toàn nhận ra vì sao cô không thể nhúc nhích được, và vì sao cánh ta lại đau như thế. Cô cũng bị trói như Stefan, cột cứng vào cánh cổng đóng. Đau đớn quay đầu sang phía kia, Elena nhìn thấy Damon.

Trông anh ta còn thê thảm hơn cả em trai mình. Áo khoác bị xé toạc, và hình ảnh vết thương khiến Elena xây xẩm hết mặt mày. Áo sơmi Damon rách tả tơi, và cô có thể thấy xương sườn anh ta thoáng chuyển động sau mỗi nhịp thở. Nếu không phải vì thế, chắc cô đã tưởng anh ta chết rồi. Máu bết lại trên tóc Damon và nhỏ vào đôi mắt nhắm.