Chương 41: Xuân Tóc Đỏ

Tiếng nhóm xe exciter nẹt bô phóng vun vút trong con hẻm nhỏ khiến cho nhiều người dân ở xung quanh nhíu mày khó chịu.

“Cái lũ ranh con này, lớn rồi mà không lo làm ăn giúp đỡ cha mẹ, suốt ngày chỉ biết ăn chơi lêu lổng. Chạy xe trong hẻm mà rú ga nẹt pô với tốc độ bàn thờ. Bộ muốn đầu thai sớm hay sao cà?”

“Loại thanh niên hư hỏng như chúng nó đi báo danh chỗ Diêm Vương sớm cũng tốt. Sợ nhất là có trẻ nhỏ từ trong nhà lao ra thì lại khổ”.

“Mà sao có nhiều người báo cáo lên phường rồi mà không có ai đi xuống giải quyết chuyện này cho dứt điểm nhỉ?”

“Ui dào! Công an người ta lo đi bắt cướp giật, buôn lậu ma túy mấy chuyện lớn chứ mấy chuyện lông gà lông tỏi thế này thì ai có sức mà quan tâm.

Dù sao thì chúng nó cũng chỉ nẹt pô gây tiếng ồn, có xuống cũng không thể bắt tại trận, không có chứng kiến thì làm được gì?

Cứ như bên Mẽo ấy à, tội phát ra âm thanh lớn làm ồn ào đến hàng xóm cũng đủ đi tù vài năm”.

“Còn khuya nhé. Tôi xem phim hành động Mẽo nhiều rồi. Bên đó còn loạn hơn ở Đông Lào mình, đám xã hội đen bên đó còn có súng nữa cơ. Giết người như ngóe ấy.”

“Trên phim thôi bà ơi. Ở ngoài đời không có chuyện đó đâu”.

“Ông thật là ít cập nhật thông tin. Bên Mẽo người ta cho dùng súng tự do, cứ vài ngày lại có một cuộc xả súng chết hàng loạt. Báo chí đưa tin đầy đó thôi”.

“Thế à? Vậy thì cũng loạn thật đấy! Đông Lào hóa ra còn an bình chán”

“Uh. Thế giới nhiều nơi đánh nhau dữ dội lắm. Đạn nổ, bom rơi, dân chúng lầm than y như hồi Đông Lào mấy chục năm trước.

Ở cái thành phố này chỉ có tội lười biếng mới sợ chết đói chứ thiếu gì việc làm có thu nhập. Làm công nhân cũng có lương tháng cả chục triệu, què cụt tàn tật ngồi bán vé số cũng không xê xích gì nhiều.

Kiếm bộn tiền nhất là những người bán chè, bán đậu hũ dạo hay mấy xe hủ tiếu trứng vịt lộn. Mua được cả nhà ở thành phố đó chứ chẳng đùa!”

“Thật thế à! Tôi tưởng họ thu nhập thấp lắm chứ?”

“Bên cạnh nhà ông chú tôi ở quận Gò Vấp có một gia đình chuyên đi bán hử tiếu trứng vịt lộn, cứ chiều tối là vợ một xe, chồng một xe đẩy đi. Vậy mà chỉ có ba năm là đủ tiền mua một căn nhà.

Tất nhiên là nhà trong hẻm nhưng như vậy cũng khá lắm rồi.”

“Hazz. Nói như thế thì tôi lại càng khó chịu với lũ thanh niên hư hỏng kia. Mạnh khỏe chân tay như vậy mà lại ham ăn biếng làm, suốt ngày học đòi làm đại ca xã hội đen. Chắc bọn nó xem phim xã hội đen Hồng Kong quá 180 phút đây mà”.

-----

Cả băng Rồng Đen dưới sự dẫn đầu của Trung chín ngón đổ bộ xuống bãi đậu xe của quán Ốc Tư Béo.

“Xuân Tóc Đỏ, nơi này cũng gần nhà kho, mày dẫn theo hai thằng nữa chạy về mang hàng nóng tới đây. Tí ăn nhậu xong xuôi cả băng sẽ đến điểm hẹn ngay”. Trung chín ngón ngoặc tay gọi Phó tướng Xuân Tóc Đỏ đến dặn dò

“Vâng, Đại Ca. Em sẽ đi làm ngay. Hai thằng Hạ Tóc Vàng và Thu Tóc Xanh lên xe đi với tao làm việc cho đại ca!”

“Vâng, Đại Ca, Xuân Ca!” Hạ Tóc Vàng và Thu Tóc Xanh lên tiếng.

Thấy Xuân Tóc Đỏ đang chuẩn bị rồ ga chạy, Trung chín ngón nói nhỏ

“Chúng mày nhớ gói ghém cho cẩn thận đừng để người khác nhìn thấy báo công an lại hỏng chuyện của cả băng. Mang tới đây thì để ngay dưới gầm bàn.

Đi nhanh đi rồi về còn nhậu nữa”.

“Dạ. Đại Ca!”

Trung chín ngón dẫn theo mười mấy đàn em nữa đi vào quán, nhìn thấy mấy em PJ xinh đẹp đang đứng cháo khách thì cười cười chào hỏi. Tay phải vô tình hay cố ý vỗ vỗ lên “kiều đồn” đang mặc mini juyp của họ.

Các em PJ nhìn thấy cả băng Rồng Đen đi tới thì cũng không dám lãnh đạm. Họ cúi đầu chào hỏi một cách lả lơi đầy khiêu khích. Bị Trung chín ngón đập vào mông cũng không lấy làm khó chịu, thậm chí cười cười khanh khách.

“Anh Trung tới nhậu rồi à? Tối nay có đi tăng hai, tăng ba không anh? Cho tụi em đi ké với nhá?”

“Ha ha. Để bữa khác đi bé. Tối nay tụi anh có công chuyện rồi. Ai chứ các em thì tụi anh rất hoan nghênh, chơi là chơi tới bến luôn đó nha”.

“Vâng. Thế các anh hôm nay vào phòng VIP hay ngồi nhậu ngoài đại sảnh ạ? Để em cho các bạn sắp xếp?” Một cô gái mặc áo dài màu hồng xuyên thấu nội y cười hỏi

“Ở ngoài sảnh đi. Nhậu xong tụi anh đi ngay. Năm bàn hàng dọc nhé!”

“Dạ. Mời các anh theo em!”

Thấy đại ca minh đầy khí thế và oai phong, lũ đàn em cũng không thể không hâm mộ. Đời này ai cũng mong được làm đại ca, không đại ca thì làm đại gia cũng được, làm đại gia nhiều tiền lắm gái.

Khi cả đoàn bước vào đại sảnh, mọi người đang đi lại đều dạt ra hai bên nhường lối đi. Họ cảm thấy nhóm người này không phải dạng thiện lành gì nên tránh đi cho nó lành.

Tại sao chưa từng giao tiếp mà thực khách lại đánh giá họ là những kẻ bất thiện? Thì cứ nhìn vẻ ngoài đi thì rõ ngay.

Tóc xanh tóc đỏ, khuyên đeo tai đeo mũi, thân thể xăm trổ rồng rắn cáo chồn, tướng đi bất cần vênh váo, như vậy thì có ai mà lại liên tưởng đến những người hiền lành bao giờ.

Đương nhiên, có người sẽ phản pháo rằng không phải giang hồ nào cũng xấu, không phải ai thích xăm mình cũng là kẻ lưu manh, đôi khi đó lại là nghệ thuật tat - too.

Thế nhưng rõ ràng chẳng ai có thể gắn mác “người tốt” vào thân thể của họ ngay khi mới gặp lần đầu.

Tại vì sao ư?

Tại vì hầu hết dân giang hồ nào cũng xăm mình xăm mẩy cả, nhưng người đơn thuần thích kiểu nghệ thuật thì chẳng có bao nhiêu.

Pháp tắc xã hội bây giờ nó là vậy. Thân thể của bạn, bạn có quyền làm bất kỳ điều gì với nó nhưng người khác cũng có quyền đánh giá sự tốt xấu, thiện ác của bạn.

Thế nên hãy suy nghĩ kỹ lưỡng trước khi hành động bởi vì rất có thể những hành vi ấy sẽ tạo thành nhân quả tốt hoặc nhân quả xấu trong tương lai.

Một người phụ nữ trung niên bước ra đon đả chào mời. Dáng hình của thím này hơi mập nhưng vẫn còn rất son. Khuôn mặt hơi tròn, trang điểm có vẻ khá đậm, miệng cười có khóe chứng minh thời trẻ cũng từng là một hot girl.

“ôi, cơn gió nào đưa a Trung tới đây ngày hôm nay vậy? Anh Trung đến nhậu với anh em hay là để tiếp khách? Sao không báo tôi trước để tôi chuẩn bị? Các em mau dọn ghế cho nhóm anh Trung ngồi giúp chị.”

“Chị Tư cứ để tụi tôi tự nhiên là được. Anh em đến đây làm bữa nhậu họp mặt thôi chứ khách khứa gì đâu. Quán thì lúc nào cũng có bia rượu và đồ nhậu, còn thiếu cái chi nữa đâu mà phải báo trước.

Dạo này chị Tư làm ăn cũng được chứ hả?”

“Vâng, nhờ anh Trung và các anh em giúp đỡ giữ gìn trật tự nên cũng coi như an ổn làm ăn… Có điều buổi tối hôm qua…” Chị chủ quán lấp lửng như có chút e ngại

Thấy thế, Trung chín ngón như đã nghĩ đến điều gì, quắc mắt nói:

“Có phải tụi bang Bạch Hổ quận bên qua đây đòi nhúng chàm phải không chị Tư?”

“Uh. Chắc anh Trung cũng đã nắm được tình hình. Chúng tôi mở quán kinh doanh thì cũng biết đến chuyện đất có thổ công sông có hà bá. Thế nên lễ lạt định kỳ cũng là chuyện lẽ thường tình.

Cúng bái ai cũng là cúng bái nhưng được bên anh Trung độc quyền bảo kê vẫn là tốt hơn.

Chứ thời buổi này kinh tế đi xuống đã rất khó làm ăn, nếu lại thêm một “mãnh long quá giang” nữa thì chắc tôi cũng còn nước dẹp tiệm chứ sống sao nổi?”

----