Chương 40: Xã Hội Đen

Vấn đề tiếp theo cần giải quyết của Thượng Đế và tam tộc là con người mà họ tạo ra quá mức yếu đuối. Khi sinh sản cũng rất khó khăn, thời gian chăm sóc phải dài mới có thể trưởng thành.

Không như tam tộc khi sinh ra là đã biết đi đứng trong một thời gian ngắn. Loài người lại rất dễ bị đau lưng, rất dễ bị ánh sáng mặt trời làm cháy da, sinh con rất dễ bị chết non.

Mà nếu nhân loại không thể tồn tại đến khi trưởng thành thì làm sao có thể sinh sôi nảy nở, làm sao có thể cung cấp thức ăn và nô lệ cho tam tộc đây?

Như vậy chẳng khác nào họ mất toi công sức bấy lâu. Tam tộc cũng không thể cứ đánh nhau mãi, điều đó sẽ chỉ dẫn tới sự diệt vong chung cho cả vũ trụ. Đây cũng không phải là điều mà họ mong muốn.

Thế nhưng, cuối cùng thì vẫn cần có người đứng ra chịu trách nhiệm. Đương nhiên, ba tộc cũng không dám quy tội cho Thượng Đế.

Vì vậy, họ đùn đẩy trách nhiệm và đổ lỗi cho nhau về việc này. Cuối cùng, họ quyết định rút thăm để xem tộc nào phải đứng ra để bảo hộ cho con người trong giai đoạn đầu của cuộc đời.

Lần này, không may Thần tộc lại rút trúng lá thăm. Vì vậy, tộc trưởng của thần tộc đã cử ra mười hai vị thần nữ chia nhau cai quản việc sinh nở và bảo mẫu cho trẻ em của nhân loại. Dân gian gọi họ là mười hai bà Mụ.

----

Trong khi muỗi tôi còn đang đắm chìm trong những suy nghĩ lung tung về bản thân mình cùng với những câu chuyện thần thoại bên lề thì bên ngoài, nhà trẻ Mầm xanh cũng đã bị công an khám xét và niêm phong.

Mọi người cũng đã rút đi để lại ngôi nhà an tĩnh với tiếng kêu vo ve của lũ đồng loại muỗi. Có lẽ, lũ muỗi ngu ngốc này còn đang không biết những con mồi của chúng đã bị công an bế lên phường và khó có ngày được trở lại.

Hazz… Vậy là phải tiếp tục làm một con muỗi lang thang nữa rồi. Không có một nguồn thức ăn ổn định, cuộc sống thật sự rất khó khăn với một con muỗi yếu đuối nhỏ bé như tôi.

Tấm thân gầy guộc, hai cánh mong manh, bờ vai lạnh lẽo, muỗi tôi buồn rầu bay ra bên ngoài trong vô định.

Thật sự, ngay cả trong suy nghĩ tôi cũng chưa bao giờ suy nghĩ mình sẽ không có nhà để về, không có nơi để đi. Lúc làm người tuy đôi lúc có cô đơn nhưng tôi không có cô độc.

Còn giờ đây không những bản thân trở thành một con muỗi cô đơn mà còn là một con muỗi cô độc. Có lẽ, hai sao chiếu mệnh cho muỗi tôi là Cô Thần, Quả Tú hay sao?

Đang bay là là phía trên con hẻm nhỏ, bất chợt tôi nghe qua một tiếng quát tháo:

“Nếu chúng nó tuyên chiến thì tao nhất định ứng chiến, với tao, đập chết tụi nó cũng như đập chết một con muỗi mà thôi!”

“Ơ đù… đang yên đang lành tao làm gì mà chúng mày định đập chết tao? Tổ tông ông ngoại ông nội mười tám đời đứa nào đe dọa tao nhá.

Muỗi tao là muỗi nhà chứ không phải muỗi hoang. Muỗi tao yêu màu tím thích sự thủy chung, muỗi tao tôn vinh nền hòa bình hữu hảo”. Bị làm phiền tôi lập tức chửi đổng

Hóa ra, phía dưới đang tụ tập một lũ thanh niên cởi trần xăm mình hổ báo. Bọn chúng tay cầm điếu thuốc, chân gác tay ga, mặt kênh kênh lên trời như thách thức tất cả chúng sinh.

Cầm đầu thì lại là một thằng tóc xanh xen hồng, tai mũi đeo khoen, vắt chân lên ngồi trên chiếc Exiter 150 cc, vây xung quanh là mười mấy thằng khỉ chó chồn cáo.

Tôi bay vòng vòng phía trên không để nghe ngóng xem chúng nó tụ tập ở đây có chuyện gì? Chắc lại mâu mâu thuẫn thuẫn rồi rủ nhau chạy ra phố nẹt pô, đua xe phá làng phá xóm đây mà.

Ngoài việc trở thành một lũ vô công rồi nghề, ăn bám và hút máu xã hội thì chúng nó có làm được điều gì hay ho?

Dù sao thì xã hội nào cũng có người xấu người tốt, người hữu ích và người vô ích, ngươi chăm chỉ và người quậy phá.

Vì vậy mà có từ “xã hội đen” trong từ điển tiếng Đông Lào.

“Đại ca. Chúng nó hẹn gặp nhau ở bãi đất trống gần con kênh. Em sợ lần này chúng sẽ mang theo “hàng nóng”, đại ca tính thế nào?” Một thằng tóc hồng lên tiếng

“Sợ éo gì chúng nó. Chúng nó có hàng nóng thì chúng ta cũng mang hàng nóng. Đánh nhau thì thằng nào liều mạng thằng đó thắng. Bên mình có bao nhiêu hàng tồn, tóc đỏ?” Một thằng khác hùng hổ nói

“Còn năm cây mã tấu, bẩy cây ống tuýp, ba con dao phóng lợn, bốn cây kiếm và sáu cây dao bầu”.

“Vậy cũng coi như phe mình đã hòm hòm rồi đó. Tao có hai cây súng hoa cải nữa. Nếu tình hình không ổn thì lần này xả hết hàng. Mẹ kiếp, tụi này ăn gan hùm mật gấu hay sao mà định ngồi lên đầu thái tuế?

Thế chúng nó hẹn giờ nào?”

“Dạ. Đại ca. Chúng nó hẹn 10h đêm nay ạ.”

“Vậy à! Thời gian cũng còn mấy tiếng nữa, chúng mày cùng tao tranh thủ chạy qua quán ốc Tư Béo làm vài chai, có chút hơi men tý chiến cho nó sung.

Lần này tính vào túi tao. Đi”

“Dạ. Đại Ca!”

Hóa ra nhóm người này là nhóm “giang hồ” bản địa đang bị một nhóm giang hồ khác khiêu khích và gây chiến.

Bọn họ rủ nhau gặp gỡ giữa đêm khuya để “nói chuyện phải quấy” xem bang nào mới là lão đại vùng này.

Chuyện này có vẻ hay ho đấy nhỉ. Nếu kiếp trước chắc chắn tôi sẽ trốn xa chứ không dám lại gần, nhưng bây giờ thân là con muỗi, tôi sợ gì chứ?

Đừng nói là đao kiếm không có mắt, tôi nhỏ bé thế này lại bay ở trên không thì dù hung khí có mắt cũng chưa chắc chém trúng.

Ngay cả mấy khẩu súng hoa cải kia có nhắm bắn thì chắc gì đã đụng vào người. Nhưng xem bọn họ chém nhau như trong phim xã hội đen thì có vẻ khá thú vị.

Ngày trước, tôi cũng từng là người rất mê phim giang hồ Đài Loan và Hòng Koong, thấy cảnh lao vào chém giết nhau rất là khí thế.

Thế nhưng, dù sao đó cũng là cảnh trên phim còn thực tế ngoài đời thì chưa bao giờ chứng kiến cả. Thế nên bây giờ có dịp để coi thì nhất định tôi không muốn bỏ lỡ.

Người dân Đông Lào vốn có thói quen ồn ào náo nhiệt. Gì chứ cảnh đuổi đánh nhau trên phố, công an bắt cướp, đua xe trái phép, gỡ bom cháy nhà đều thu hút được lượng người xem vô cùng nhiều.

Có truyền thuyết kể rằng ở bên Tây khi phát hiện ra một quả bom xịt, người ta đã phải thi nhau tháo chạy cũng như sơ tán người dân khỏi nơi đó vài km. Còn bên Đông Lào thì công an và quân đội phải cử người bảo vệ quả bom ngày đêm kẻo sơ hở ra là các bà thím ve chai rinh đi mất.

Nói đâu xa xôi, bữa nọ có vụ khủng bố trên Tây Nguyên, nhà nước điều động mấy lữ đoàn cơ động cùng biệt đội đặc công trang bị đến tận răng đi truy bắt.

Người dân ở nơi đó chỉ đội mỗi cái nón bảo hiểm, tay cầm theo cục gạch cũng chạy đi lùng sục trong rừng cà phê.

Thế mà cuối cùng bọn khủng bố cũng bị người dân bắt hết giao cho chính quyền. Đặc công và cơ động lúc này lại phải chuyển từ trạng thái bảo vệ nhân dân sang trạng thái bảo vệ kẻ thủ ác.

Lý do: sợ người dân lỡ tay đánh chết thì không kịp mang về lấy lời khai.

Đến khi có nhà báo đến tận nơi để phỏng vấn thì câu chuyện cũng sáng tỏ như sau:

“Thưa thím, bọn khủng bố rất tàn ác, chúng có mang theo súng và sẵn sàng bắn chết người. Thím không sợ hay sao mà dám lao ra bắt chúng?”

“Sợ gì chứ? Đánh đề 100 số, đánh tới 10 số còn chả trúng số nào. Ở đây có tới hơn 300 người, chẳng nhẽ bọn chúng lại bắn trúng tôi?”

Phóng viên: “????”

Thế đấy, người Đông Lào vốn có gen nhiều chuyện nhưng cũng rất dũng cảm, rất mạnh mẽ và thừa sự lạc quan đến thái quá.

Tôi vội chui vô cốp xe của tên cầm đầu để bám theo. Trò hay sao lại có thể thiếu mặt muỗi Đông Lào cơ chứ?