Chương 42: Vô Gian Đạo (Gián Điệp)

Nghe chủ quán kêu khổ như vậy, Trung chín ngón trong lòng cũng thầm hận.

“Mẹ kiếp, bát cơm của bố mày mà cũng định thò tay ra cướp. Đồ không biết sống chết viết như thế nào”.

Thế nhưng ngoài mặt vẫn lạnh lùng bình thản, hắn ta quay sang nói với chủ quán:

“Chị cứ an tâm mà kinh doanh, chuyện này chúng tôi cũng đã nắm được tình hình cũng như có phương án giải quyết, đảm bảo sẽ không gây ảnh hướng xấu đến tình hình kinh doanh của quán mình.

Chị cứ buôn bán bình thường đi. Thôi, chị cho các em nó chuẩn bị cho tôi chỗ ngồi và chuẩn bị ít mồi nhắm. Tiger Bạc hai két nha chị!”

“Vâng, anh Trung nói vậy thì tôi cũng an tâm. Mời anh đi theo mấy đứa, tôi vào nhà bếp kêu chúng nó chuẩn bị mồi nhậu cho anh em”.

Cùng lúc đó, nhóm Xuân Tóc Đỏ, Hạ Tóc Vàng và Thu Tóc Xanh cũng đã về tới chỗ nhà kho bí mật.

“Chúng mày vào kiểm kê vũ khí, sau đó lấy vải quấn lại rồi đóng gói trong thùng cát - tông dài đang để ở góc. Nhớ kín đáo vào, để lộ là mệt mỏi với đại ca đấy nhé”.

“Dạ”. Hạ Tóc Vàng và Thu Tóc Xanh gật đầu. Nghe Xuân Tóc Đỏ nhắc tới Trung chín ngón, bọn họ cũng rất sợ hãi và khâm phục.

Sợ hãi là vì Trung chín ngón không chỉ độc ác với kẻ thù mà còn tàn nhẫn với chính mình.

Trong một lần dẫn anh em đi chinh chiến do chiến lược sai lầm nên bị phục kích, Trung chín ngón như con hổ điên lao vào đám quân của đối phương chém loạn để cứu tiểu đệ của mình.

Về tới sào huyệt, hắn lại quyết đoán nhận lỗi về và rút dao ra chặt đứt một ngón tay út để tỏ ý ăn năn.

Bởi hành động anh hùng nghĩa khí như vậy đã khiến cho lũ tiểu đệ khâm phục và một lòng đi theo hắn đánh đông dẹp bắc.

Ai cũng biết cầm dao chém vào người khác đã khó nhưng cầm dao tự chém lấy mình thì không phải ai cũng có dũng khí để làm.

Từ đó, hắn có biệt danh là Trung chín ngón. Bang Rồng Đen cũng vì vậy mà nổi tiếng khắp chốn giang hồ.

Xuân Tóc Đỏ đi tới cái tủ đứng, hắn dùng sức đẩy mạnh cái tủ trượt ra một bên để lộ ra một cái ô vuông gần một mét.

Cầm lấy hai cây súng hoa cải, kiểm tra kỹ càng các chốt an toàn, hắn lặng lẽ nạp đạn vào đó rồi lấy mảnh vải đen quấn chặt. Đây là hàng cấm không thể dễ dàng lộ diện, khi đã lộ diện thì cũng là lúc nhất quyết sinh tử.

Hắn cũng cầm lên một cây dao găm quân sự, rút ra kiểm tra sự sắc bén rồi đút vào bao giấu trong bụng.

Tiếp đó, hắn rút điện thoại của mình ra, một cái Nokia cổ lỗ sĩ, liếc mắt nhìn Hạ Tóc Vàng và Thu Tóc Xanh còn đang bận rộn kiểm kê, đóng gói vũ khí, hắn nhanh chóng nhắn đi hai tin vào hai số điện thoại xa lạ không tên.

“9 ngón, Tư Béo, 21h, đêm nay, đã ổn”

“Rồng, hổ tranh nhau, lưỡng bại câu thương, 21h, đêm nay, thu lưới”.

Khi xác định tin nhắn đã được gửi đi thành công, hắn nhanh chóng xóa sạch chúng trong hộp thư inbox. Đi ra bên ngoài, hắn ném mạnh chiếc điện thoại xuống dòng kênh đen.

Một lúc sau, hai thùng cát – tông dài đã được hai đệ tử mang ra ngoài. Cửa kho khóa lại, ba người leo lên xe chạy vội đến nơi tu tập.

Cùng lúc ấy, ở cách đó hơn 3km, một gã đàn ông xăm mình, tóc tím đội mũ lưỡi trai đang đứng dựa tường hút thuốc.

Thấy túi rung lên, hắn cúi xuống rút điện thoại ra xem. Đọc được nội dung của một tin nhắn lạ.

Hắn mỉm cười nửa miệng, tay trái đưa lên cầm điếu thuốc lá đang hút dở dúi vào trong khe tường dập lửa sau đó búng mạnh cho nó văng lên trời tạo thành một đường vòng cung tuyệt đẹp.

“Sân khấu đã được chuẩn bị sẵn sàng. Đêm nay dù là rồng hay hổ cũng phải thành món ăn trên mâm.

Tổng thống cũng có nhiệm kỳ thì đại ca cũng cần phải thoái vị nhượng hiền. Mọi người lần lượt lên sàn diễn không phải là rất tuyệt với đấy ư?”

Hắn thì thào nói thầm mấy câu vô thưởng vô phạt sau đó lên xe rồ ga phóng đi.

------

Lại ở một nơi khác, có rất nhiều người mặc áo giáp đang tụ tập. Một người đàn ông tầm hơn ba mươi tuổi đang ngồi ở bàn làm việc.

Nghe tiếng điện thoại di động để trên bàn reo, anh ta mở lên nhìn. Thấy nội dung trong tin nhắn của một số máy có cái tên XTĐ, anh ta mỉm cười.

Thấy mọi người hiếu kỳ nhìn về phía mình, người đàn ông cũng trả lời ngay:

“Tin tức của ẩn danh đã báo, đêm nay đến phiên anh em chúng ta đi dọn rác. Các đồng chí chuẩn bị sẵn sàng ở đây chờ đợi. Có mệnh lệnh là lập tức thi hành”.

“Vâng, thưa chỉ huy!” Mọi người đồng thanh hét lớn

-----

Quán ốc Tư Béo đêm nay rất đông khách đến ăn uống, có lẽ do hôm nay là ngày cuối tuần. Tiếng cười đùa huyên náo từ trong ra ngoài. Mọi người hào hứng zô zô cụng từng cốc bia mát mẻ.

Muỗi tôi nãy giờ cũng đã tham quán cái quán này một lượt. Từ ngoài sảnh cho đến phòng bếp, từ phòng VIP cho đến nhà vệ sinh. Mùi người ở đây rất nồng nặc, mùi nước hoa càng nồng nàn hơn.

Vì giờ đây muỗi tôi đã có được thiên phú mắt người nên những hình ảnh thu vào trong não cũng chân thực y như hồi còn sống.

“Nhân sinh muôn hình muôn vẻ có thể thấy được một góc, cảnh lạ cảnh quen có thể nhìn thấu được một hồi”.

Ở đây không chỉ có đàn ông mới đến nhậu mà chị em phụ nữ cũng đến đông đảo không kém. Ngoài các em nhân viên PJ thì các nữ khách cũng rất xinh đẹp như hoa.

Họ bận đủ các loại váy áo quần từ áo trễ cổ hai dây hở lưng hở ngực đến các loại quần đùi, quần jean ngắn cũn cỡn.

Từ các bộ đầm dài dạ hội cho đến các loại váy ba siêu: siêu ngắn, siêu mỏng, siêu xuyên thấu.

Quán ốc Tư Béo cứ như đã trở thành một sàn diễn thời trang cho các chị em đua nhau khoe sắc.

Muỗi tôi cũng đã ở đây rồi cho nên chẳng thể bỏ qua những cảnh tượng tuyệt vời này.

Thế nên lúc thì bay phía trên không trung rồi nhìn xuống. Lúc thì len lỏi giữa các gầm bàn, để nhìn ngang liếc dọc.

Ồ, thế mà thật sự tôi đã phát hiện ra được nhiều cảnh đẹp ý thơ. Đó là những hình xăm thật đáng yêu.

Tôi thấy được một con thỏ trắng trên nền vải đen. 8 điểm. Rất khá rồi

Tôi thấy được một đô rê mon đang ăn bánh rán. Độc lạ quá! 9 điểm

Tôi cũng thấy rõ con bướm đỏ đang bay trên nền trời xanh. Wao. 10 điểm. Bạn rất xứng đáng.

Đặc biệt hơn tôi lại được hội ngộ với gia đình nhà hàu biển.

Hàu có đen có trắng, hàu có sáng có tối, hàu có hồng có xanh,

Hàu có to có nhỏ, hàu có rộng có hẹp, hàu có khóc có cười,

Giọt sương long lanh muỗi tôi xuyên qua các đóa hoa,

Mật ngọt thơm lừng muỗi tôi như chìm vào giấc mộng.

Đương nhiên, tôi là một con muỗi hướng ngoại, tính cách cũng rất hòa đồng dễ mến. Vì vậy dù có gặp ai thì tôi cũng đều nhiệt tình chào hỏi.

Chào hỏi không đủ thì tôi lại bắt tay giao lưu và trao cho nhau những cái ôm chân thành tha thiết.

Tôi hiểu rằng một con muỗi biết “quan hệ” là một con muỗi có hiểu biết, có lễ nghi. Một con muỗi khi đi ra ngoài ngoại giao cũng cần phải có quà qua lại.

Vì vậy mà tôi trao cho họ nhà hàu, cho tộc nhà bướm, cho tổ nhà chim, cho ngôi nhà của thỏ những giọt nước bọt nồng nàn… thuốc giảm đau, sau đó lại nhẹ nhàng và ưu nhã nhận về quà lại quả của họ là những giọt máu tươi ngon.

Chỉ gần một tiếng qua lại chào hỏi giao lưu tôi đã thu về biết bao nhiêu là quà cáp. Đếm đi đếm lại cũng có chừng 120 giọt hồng hồng.