Chương 9: Đao Binh Quyết(1)

Hắn xuất hiện ở bên ngoài một tòa miếu.

Nhìn thấy tòa miếu này, hắn lập tức rõ ràng đây là nơi nào.

Đây chính là tòa miếu ở ngoài thành kia, nhưng hắn rất nhanh liền lại tỉnh táo lại, hắn đang ở trong mộng của Chu Bồ Nghĩa.

Thần hồn nhập mộng, chỗ khó nhất chính là tiến vào bên trong mộng cảnh của người khác, chỗ khó thứ hai chính là từ bên trong mộng của người khác tỉnh táo lại.

Chỉ cần là người tu hành chưa có thành tựu, sau khi ngủ thiếp đi đều sẽ gặp mộng, chỉ là rất nhiều người sau khi tỉnh lại đều không nhớ rõ mà thôi.

Triệu Phụ Vân tu luyện thuật nhập mộng này ở bên trong Đô Hạ thành ở hơn nửa năm mới có thể thuận lợi tiến vào trong mộng của người khác, lại mất hơn một tháng mới có thể từ bên trong mộng nhanh chóng tỉnh lại.

Nhìn tòa Xích Quân miếu âm u trước mặt, trong lòng Triệu Phụ Vân lại có thêm vài phần cảnh giác, có lẽ cảnh tượng sau khi chết của Trang Hiền Ca quá đáng sợ, cho nên trong lòng Chu Bồ Nghĩa, ngôi miếu này chính là một nơi không lành, từ đó hình thành nỗi sợ hãi sâu trong nội tâm, hình thành mộng cảnh, mà Cổ Thần thì lại trốn ở bên trong chỗ này.

Người gieo cổ không chỉ muốn theo dõi Chu Bồ Nghĩa, mà còn muốn dựa vào ác mộng để nuôi dưỡng Cổ Thần.

Mà ác mộng của Chu Bồ Nghĩa hẳn là có liên quan tới nguyền rủa của Hắc Miếu, bởi vì hắn khẳng định đã từng nghe qua lời đồn liên quan tới Hắc Miếu nguyền rủa, từ đó biến thành những hình ảnh đáng sợ bên trong mộng cảnh.

Nghĩ đến phương pháp phá mộng, Triệu Phụ Vân liên đi tới phía trước cửa miếu, thân thể hắn nghiêng sang một bên, lách mình chui qua khe cửa.

Tiến vào bên trong miếu, thứ đầu tiên đập vào mắt là một pho tượng thần.

Hiện thực bên trong kia một tòa mới tinh tượng thần, ở chỗ này cũng đã là loang lổ lỗ chỗ, phía trên giống như là bị thứ gì ăn mòn lợi hại, tượng thần chẳng những không có Xích Quân cái chủng loại kia trấn áp tất cả tà ma Viêm Dương thần vận, ngược lại là có một loại cảm giác âm trầm.

Tiến vào trong miếu, đập vào mắt Triệu Phụ Vân là một pho tượng thần.

Khác với pho tượng thần uy nghiêm ngoài kia, pho tượng này loang lổ, như thể bị thứ gì ăn mòn, không còn chút thần vận trấn áp tà ma của Xích Quân, mà thay vào đó là một cảm giác âm u, tà ác. Cứ như thể đây là tượng của một Tà Thần vậy.

Nhưng khi Triệu Phụ Vân nhìn thấy pho tượng này, hắn lập tức hiểu ra.

Sự tồn tại của pho tượng thần này chứng tỏ sâu trong nội tâm của Chu Bồ Nghĩa vẫn còn vị trí cho Xích Quân.

Chỉ là bên ngoài hiện thực, pho tượng Xích Quân bên trong miếu lại không thể che chở cho Trang Hiền Ca, cho nên pho tượng Xích Quân bên trong lòng hắn cũng vì thế mà loang lổ.

Sau khi hiểu rõ điểm này, hắn đã biết tiếp theo mình nên làm cái gì.

Thời điểm ở trên núi tu hành, hắn luôn cố gắng đọc qua một lượt đạo tàng, từ đó mở rộng kiến thức thuật pháp của mình.

Trong đó có phép Niệm Kinh.

Niệm kinh không được gọi là pháp thuật, nhưng là một loại năng lực có thể câu thông với Thần, có thể là thần minh bên ngoài, cũng có thể là Thần ở bên trong nội tâm.

Sau khi câu thông, liền có thể Khai Quang, Cầu Nguyện, Chúc Phúc các loại.

Hắn đứng phía trước tượng Thần, đặt tay trái lên trên mi tâm, sau đó bắt đầu tụng niệm « Xích Viêm Trú Thân Kinh ».

Thanh âm của hắn từ nhỏ nhẹ chậm rãi trở nên vang vọng, trong lòng bàn tay tỏa ra một luồng ánh sáng đỏ rực, đó chính là tấm đạo phù Xích Viêm mà hắn nắm trong tay trước khi nhập mộng, bởi vì trên tấm đạo phù này có viết thần danh của Xích Viêm Đại Quân, cho nến có thể dùng làm môi giới để câu thông với Xích Viêm Đại Quân.

Hắn cảm giác hỏa diễm trong lòng bàn tay của mình càng ngày càng thịnh, tựa như một khối than đỏ rực không thể nắm lấy, ánh sáng xuyên qua kẽ tay, xua tan một mảnh hắc ám bên trong ngôi miếu.

Mà đúng vào lúc này, bên tai của hắn nghe được một mảnh thanh âm ong ong, sau đó hắn nhìn thấy một đám công trùng đen kịt đang bay vào thông qua cánh cửa bên cạnh pho tượng thần.

Ánh mắt của chúng đen bóng, lộ ra quỷ dị, tựa như có thể chấn nhiếp tâm hồn người khác.

Chu Bồ Nghĩa từng nhìn thấy đám côn trùng này ngoài đời thật, cho nên mới diễn hóa ra bên trong mộng cảnh, nhưng cũng không hoàn toàn là diễn hóa, bởi vì quả thực Cổ thần đang ẩn tàng bên trong hồn của hắn.

Có thể nói là hợp hai làm một.

Con côn trùng kia đen nhánh, lớn chừng đầu ngón tay cái, ria mép giống như cái kéo ngắn, cặp cánh phe phẩy phát ra tiếng vang ong ong.

Đám phi trùng này dường như đã bị kinh động, tràn vào như muốn cắn nuốt sạch người ở bên trong miếu.

Chỉ thấy Triệu Phụ Vân mở mắt ra, tay trái nhanh chóng từ mi tâm thu về bên hông, chắn trái của hắn lui về sau một bước, thân thể hơi nghiêng qua một bên như cầm vỏ đao, bàn tay trái nắm lấy hai ngón ta phải.

Lưng hắn hơi cong xuống, chăm chú nhìn vào đám phi trùng quỷ dị đáng sợ kia, giống như là tùy thời sẽ rút ra thanh binh khí vô hình.

Đây là Đao Binh Quyết, là một trong những pháp thuật chiến đấu chủ yếu của Triệu Phụ Vân.

Cái môn pháp thuật này, như thể tạo ra một bộ khung, có thể gia nhập rất nhiều thứ vào.

Lúc này hắn đem Hỏa thuật phù cùng với thỉnh Xích Viêm Đại Quân gia nhập vào trong đó.

Hỏa thật phù cùng thỉnh Xích Quân là nguồn gốc của pháp thuật, Đao Binh Quyết là cách vận dụng.

Từng mảnh từng mảnh phi trùng màu đen tràn vào, hướng phía Triệu Phụ Vân nhào tới.

Triệu Phụ Vân khẽ quát một tiếng, ngón tay phải như kiếm chỉ rút ra, chém về phía trước.

Trong hư không bùng lên ánh lửa nối liền với đầu ngón tay, tạo thành một dải lửa xẹt qua một mảnh hư không trước cửa, đem đám phi trùng màu đen kia cuốn vào trong đó.