Từ sau khi đến Vụ Trạch huyện, Triệu Phụ Vân chỉ uống chút nước trà, sương sớm, không còn ăn ngũ cốc, bởi vì người ở chỗ này có tập tục nuôi cổ, hắn sợ mình mới tới không biết nơi nào an toàn để ăn cơm, cho nên liền tích cốc.
Đương nhiên, cách mỗi ba ngày hắn sẽ ăn một viên Tích Cốc đan mang từ trên núi xuống.
Lại uống chút nước mưa, dùng tinh khí trời đất bồi dưỡng thân thể.
Hắn đứng bên cạnh cửa sổ, bưng một chén nước trà đang bốc hơi, nhìn ngọn dây leo bên ngoài tiểu viện, trong lòng thầm suy nghĩ.
Mấy ngày nay thỉnh thoảng hắn sẽ có loại cảm giác như mình đang bị theo dõi.
Hôm nay hắn chỉ đi dạo qua tòa miếu kia một chút liền bị người nhằm vào, hắn hoài nghi những người kia kỳ thật vẫn đang một mực thủ ở nơi đó để chờ hắn tới, muốn dò xét thực hư của hắn một chút.
Cái này cũng không có vấn đề gì, nhưng trong lòng hắn vẫn đang suy nghĩ tầng sâu hơn.
Mặc dù thời điểm xuống núi, đạo sư đã nói với hắn sự tình không thể làm thì không nên làm, chỉ cần đống chặt cửa tu hành là được.
Nhưng mà trong văn thư bổ nhiệm chính thức của Viện phát xuống đã ghi rất rõ: “Bảo hộ tính mệnh Huyện lệnh, hiệp trợ thành lập Đạo Tử Viện để củng cố địa vị nước Đại Chu, giáo hóa một phương.”
Nếu như hắn không làm gì mà trở về, mặc kệ Yểm Quỷ nơi đây, để cho Cổ Quái làm loạn, giết hại Huyện lệnh, như vậy liền không chỉ hắn mất mặt, mà còn ném đi mặt mũi của Thiên Đô sơn, hắn tin tưởng nếu cứ như vậy trở về núi, cho dù là đột phá Trúc
Cơ, cũng chưa chắc có thể vào được Thượng viện, càng không thể trở thành đệ tử nội môn Thiên Đô sơn.
Nghĩ đến đây, trong lòng hắn liền làm ra quyết định.
Hắn muốn mượn cơ hội Huyện lệnh trúng cổ thuật lần này để ra tay, qua đó thăm dò thực lực dưỡng cổ sư ở nơi này một chút.
Hắn đóng kỹ cửa sổ, quay người, từ trong rương quần áo lấy ra một tay nải bằng vải.
Bên trong tay nải này có rất nhiều đồ vật quan trọng.
Hắn cẩn thận lấy ra một bọc vài nhỏ, bên trong là một bức tượng thần nhỏ được khắc từ lõi cây táo từng bị sét đánh, phần đầu tượng thần bị cháy đen bóng loáng, lan xuống đến phần cổ cùng với lồng ngực, riêng phần bả vai lại có màu đỏ rực, được điêu khắc tỉ mỉ thành hình áo bào.
Mộc sinh Hỏa, lại thêm bị sét đánh, ẩn chứa một tia chí dương chi khí bên trong, dùng để điêu khắc tượng thần Xích Viêm Đại Quân thì không còn gì thích hợp bằng.
Hắn cũng tu Xích Viêm Thần Chú, nếu không ngày đó giết Hứa Nhã Quân cũng sẽ không chỉ chịu một chút vết thương như vậy.
Bởi vì bản thân hắn đối với hỏa diễm của Xích Viêm Đại Quân cũng đã có năng lực chống cự.
Trong dân gian, Xích Viêm Đại Quân thường được thờ phụng để trấn trạch, xua đuổi tà ma, ngăn chặn những thứ ô uế không dám bén mảng đến gần.
Mà ở chỗ tu sĩ, lại có thể dùng để bày trận.
Một tu sĩ chân chính hiểu pháp thuật bình thường sẽ không cứng đối cứng với người, mà cần phải am hiểu tá pháp.
Lấy một địch nhiều, há chẳng phải là tự rước lấy thất bại? Người biết mượn thế, mượn pháp, mới có thể hàng yêu trừ ma dễ dàng như trở bàn tay.
Xích Viêm Đại Quân mang thần tính thuần dương thuần hỏa, có khắc chế tự nhiên đối với những thứ âm tà.
Tất cả quỷ vật cùng tuyệt đại đa số Cổ Thần đều thuộc về âm tà, cho nên Xích Viêm Đại Quân có thể khắc chế chúng một cách tự nhiên.
Hắn không có ý định đợi đến ngày mai, mà muốn làm ngay trong tối hôm nay.
Trong mắt những tu sĩ Huyền Môn chính phái như hắn, những Cổ Thần này so với Thần chân chính thì còn kém xa, nhưng có thể được xưng là Yểm Quái, nếu lương thiện, lại có thể xưng là Tinh, Linh.
Mặc dù tại bên trong đạo viện, đạo sư khi đề cập đến Cổ trùng đều có chút xem thường, nhưng theo hắn thấy, các đạo sư có thể xem thường, còn hắn chẳng qua chỉ là tu sĩ Huyền Quang còn chưa đúc được đạo cơ, tuyệt đối không thể xem thường.
Muốn giúp Chu Huyện lệnh thanh trừ ‘Cổ Thần’ bên trong gan hồn, hắn cần phải âm thần nhập mộng, đồng thời sử dụng Giá Mộng chi thuật.
Thần hồn của hắn cũng không tính là cường đại, chưa hẳn có thể đấu thắng ‘Cổ Thần’ đang ẩn tàng bên trong gan hồn của Huyện lệnh, cho nên hắn cần phải mượn thần uy của ‘Xích Viêm Đại Quân’ mới được.
Hắn đặt bát hương nhỏ trước tượng Xích Viêm Đại Quân, cung kính dâng hương.
Sau đó lại lấy ra chu sa cùng giấy phù vàng, ngưng thần tĩnh ý vẽ ra một đạo Hỏa phù, viết tên thần Xích Viêm Đại Quân.
Bên dưới ánh đèn, Xích Viêm phù tản ra ánh sáng đỏ ửng.
Hắn đem lá phù xếp thành hình lục giác, giữ trong lòng bàn tay trái, tay còn lại thì cầm theo mấy sợi tóc nhặt được ở chỗ Chu Huyện lệnh.
Hắn ngồi xếp bằng tại chỗ, bên cạnh là tượng gỗ Xích Viêm Thần Quân được hắn ngày đêm hương khói, cái này có thể bảo vệ nhục thân của hắn sẽ không bị thứ ô uế gì xâm nhập trong lúc thần hồn ly thể.
Hắn nhắm mắt lại, điều hòa thân thể cùng tinh thần, hắn cũng không gấp gáp mà đang chờ Chu Huyện lệnh tiến vào giấc mộng.
Rốt cục, hắn cảm giác thời gian không sai biệt lắm, Chu Huyện lệnh cũng đã thiếp đi.
Tâm tàng thần, gan tàng hồn, thần hồn tương hợp, xuất du cõi mộng.
Những người có tu vi cao thâm có thể trong nháy mắt vượt qua ngàn dặm, cũng có thể tiến vào bên trong mộng cảnh của người khác.
Để tu thành môn pháp thuật xuất thần nhập mộng này, hắn phải mất rất nhiều thời gian tu luyện, mài dũa tinh thần lẫn thể xác.
Pháp thuật vốn dĩ đều là như vậy, cần phải kiên trì tu luyện, cũng giống như con nhện cần mẫn se tơ vượt sông.
Cảm thụ được một tia khí tức phát ra từ sợi tóc trên tay, hắn lần theo một tia cảm ứng mờ mịt, thần hồn giống như là xuyên qua một mảnh hư không huyền ảo, cảnh tượng trước mắt hắn lập tức biến hóa.