Triệu Phụ Vân nâng chén trà lên, nhấp một hớp rồi nói: "Ban ngày nghĩ nhiều, ban đêm nằm mộng cũng là điều bình thường, nhưng ta lại tin rằng tối hôm đầu tiên đại nhân đã bị Giá Mộng rồi."
"Về sau ngài cảm giác luôn có côn trùng bay quanh người, là vì đã có thứ gì đó tiến vào bên trong cơ thể ngài, ngài có cảm thấy chỗ nào trên người khó chịu không?" Triệu Phụ Vân hỏi.
"Cũng không có chỗ nào không ổn, chỉ là ban đêm lúc ngủ, đến giờ Sửu thường sẽ tỉnh giấc, cảm thấy như đang bị người dòm ngó, nhưng tới bây giờ, ta đều cảm thấy là do nhìn thấy Trang Hiền Ca chết đi, vì quá sợ hãi nên mới như thế." Chu Bồ Nghĩa đáp.
"Tiểu tiện đại tiện như thế nào?" Triệu Phụ Vân tiếp tục hỏi.
"Ồ, Triệu Giáo Dụ còn thông Kỳ Hoàng chi thuật?" Chu Bồ Nghĩa kinh ngạc hỏi.
"Cũng không quá tin thông, chẳng qua tu hành vốn là quá trình nuôi dưỡng thể xác cùng tinh thần, cho nên cũng học qua một chút."
"Ta tiểu tiện đại tiện đều bình thường." Chu Bồ Nghĩa đáp.
"Ta đã hiểu đại khái rồi." Triệu Phụ Vân nói.
"Như thế nào?" Chu Bồ Nghĩa vội vàng hỏi.
"Cổ Thần nhập mộng, ẩn sâu trong hồn, hồn lại ẩn trong gan, khiến khí huyết lưu thông không thuận vào giờ Sửu, bởi vì can hồn không thuận, cho nên lúc giữa đêm đại nhân thường tỉnh giấc, hơn nữa còn có cảm giác bị người rình mò. Mà sau khi ngài trúng thuật này, có cảm giác côn trùng vờn quanh, nói rõ đó không phải là ‘Yểm Quỷ’ mà là ‘Cổ Thần’."
Hai mắt Chu Bồ Nghĩa trợn tròn, Triệu Phụ Vân lại nhìn thẳng vào hai mắt đối phương, như muốn xuyên qua tròng mắt của hắn để nhìn thẳng vào gan hồn, hoặc như muốn nhìn thẳng vào kẻ đang đứng ở phía sau, nói: "Mắt to trong đáy không có dị dạng, còn tốt, Cổ thần kia còn chưa đẻ trứng trong người."
"Cái kia, có thể giải được không?" Chu Bồ Nghĩa sốt ruột hỏi.
"Rất phiền toái, người khống chế Cổ Thần có năng lực rất mạnh, ta chỉ có thể thử một chút." Triệu Phụ Vân nói.
Nhưng mà Chu Bồ Nghĩa lại có chút chần chờ, hắn nói: "Ta nghe nói, có nhiều thứ nếu không đi quấy nhiễu thì có thể bình an vô sự, một khi đã quấy nhiễu, ngược lại sẽ giống như là chọc phải tổ ong..."
"Đúng vậy, xác thực là như thế." Triệu Phụ Vân nói, hắn nhìn ra được sự lo sợ bên trong ánh mắt của Chu Bồ Nghĩa, nhưng cũng không nói lời an ủi.
"Như vậy..."
Chu Bồ Nghĩa đứng lên, tay cầm quạt hương bồ phe phẩy không ngừng, nói: "Triệu Giáo Dụ nắm chắc hay không?"
"Có chút nắm chắc, nhưng khó mà nói là vạn toàn." Triệu Phụ Vân cúi đầu uống trà.
Chu Bồ Nghĩa đi đi lại lại hai vòng, sau đó nói: "Triệu Giáo Dụ cảm thấy, ta nếu như trở lại phủ thành, có khả năng giải được thuật này không?"
"Bên trong Phủ thành có vô số người, nên có người có thể giải được, đại nhân muốn trở về phủ thành sao?" Triệu Phụ Vân hỏi.
Chu Bồ Nghĩa xác thực muốn vậy, hắn đã sớm xin điều đi, nhưng lại không được phê chuẩn, trừ phi ông ta muốn từ quan.
Hắn biết, nếu như mình chạy về bên trong phủ thành trị 'bệnh', nhất định sẽ bị Phủ Quân răn dạy.
Hắn lần nữa nhìn về phía Triệu Phụ Vân đang khí định thần nhàn cúi đầu uống trà, dù sao hắn cũng coi là người từng trải nhiều năm bên trên quan trường, nghĩ ngay đến việc đối phương là đệ tử núi Thiên Đô, cũng không phải là đệ tử tiểu gia bình thường, bèn cắn răng nói: "Triệu Giáo Dụ chính là cao đồ núi Thiên Đô, chỉ sợ toàn phủ Nam Lăng này cũng không có bao nhiêu người vượt qua được Triệu Giáo Dụ, còn mời vì Chu mỗ thi pháp."
"Đại nhân nói quá rồi, ta đi phòng ngủ đại nhân nhìn qua một chút." Triệu Phụ Vân nói xong liền đi vào bên trong viện trạch của Chu Bồ Nghĩa dạo qua một vòng, cũng không phát hiện thêm cái gì, vì vậy hắn liền nhặt vài cọng tóc trên giường của Chu Bồ Nghĩa.
Chu Bồ Nghĩa cũng không phát hiện ra.
"Vậy liền xin đại nhân đêm nay nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai ta sẽ đến giải cổ giúp ngài!" Triệu Phụ Vân sau khi đi ra, hướng phía Chu Bồ Nghĩa thi lễ một cái, sau đó liền quay người rời đi.
Chu Bồ Nghĩa chỉ có thể ở phía sau đưa tiễn, còn muốn nói thêm cái gì nhưng lại sợ như vậy lại biểu hiện mình quá sợ chết, đành làm ra vẻ gió nhẹ mây trôi, giống như hết thảy đều không thèm để ý, cho đến khi ra đến đại môn, hắn mới lên tiếng: "Vậy ngày mai Chu mỗ xin đợi giáo dụ."
Triệu Phụ Vân khẽ gật đầu, nhanh chân rời đi.
...
Bên trong Vụ Trạch huyện thành, trong một căn phòng âm u.
Phía bắc căn phòng bày biện một cái bàn, trên mặt bàn đang đặt một cái vò gốm màu đen khá lớn, bên trong có một đoàn màu trắng, nhìn kỹ là một cái kén tằm, bên trong là Cổ tằm đã được nuôi mấy chục năm nay, thời kỳ đầu cổ tằm khác với các loại cổ khác, cơ hồ không có chiến lực gì, nhưng sau khi nó kéo kén thì lại nhảy lên thành đỉnh cấp Cổ.
Mà khi đạt tới cấp bậc này, bọn chúng sẽ được gọi là ‘Cổ Thần’, có được một vài tính chất đặc thù mà chỉ có thần linh mới có.
Nhưng mà ‘Thần’, là một tồn tại quá rộng lớn, có thể là vị thần cao cao tại thượng, có thể là Thần trong chính bản ngã của con người, cũng có thể là cổ thần mà khắp nơi trên phiến đại địa này đều có thể tùy tiện thấy được.
Ở phía trước vò gốm có một chiếc giường rất bình thường, một vị lão giả đang ngồi xếp bằng trên đó, hắn tên là Ma Ngũ Lang, nhưng mà mọi người thường gọi lão là Ma Tằm Sư.
Hắn bỗng nhiên mở to mắt, vừa rồi thông qua ý thức của Cổ thần đang ẩn bên trong hồn Huyện lệnh, hắn nghe được một đoạn đối thoại.
"Ngày mai, ta ngược lại muốn xem xem, ngươi dùng cách nào để giải, ngươi giải, chính là lấy mạng của hắn, đến lúc đó cũng đừng có trách ta!" Bên trong miệng Lão nhân phát ra một đoạn thổ ngữ Vụ Trạch.
Hắn đối với Cổ Tằm của mình rất có tự tin, không khỏi ngâm nga một đoạn sơn ca bản địa Vụ Trạch.
"Một con trùng ở xa tới, mê thất tại trong núi Vụ Trạch rừng nha, một con nhỏ thối trong thành tới, rơi vào Cửu Khúc trong sông nha……"