Cho dù thấy Triệu Phụ Vân đi qua, bọn hắn cũng không có ý định nhường đường, đương nhiên hắn cũng có thể lách người đi qua bọn hắn, nhưng hiển nhiên Triệu Phụ Vân không muốn làm như vậy.
"Thế nào, mấy vị đây là muốn làm gì?" Thanh âm Triệu Phụ Vân đã có chút lạnh.
Mấy người đứng cản đường vẫn không có tránh ra, cũng không có lên tiếng, lúc này, tên thanh niên có vẻ mặt hung tàn kia lên tiếng: "Làm gì vậy, còn không mau tránh ra, đường của đại nhân các ngươi cũng dám cản, cẩn thận giáo dụ đại nhân lại ban bố chính lệnh huỷ bỏ Hắc Miếu bây giờ!"
Mấy người kia lập tức tránh ra, Triệu Phụ Vân quay đầu nhìn thanh niên kia một cái, thanh niên kia lập tức nở rộ nụ cười.
Triệu Phụ Vân không cười, chỉ là đưa mắt nhìn hắn một cái, sau đó liền rời đi, bất quá hắn vẫn đem một câu ‘chính lệnh huỷ bỏ Hắc Miếu ’ kia nhớ kỹ trong lòng.
Sau khi Triệu Phụ Vân rời đi, mấy người kia lập tức xúm lại, trong đó có người nói: "Xà ca, không phải ngươi nói muốn thử bản lĩnh hắn một lần hay sao? Như thế nào lại để hắn đi dễ dàng như vậy?"
Người được gọi là Xà ca vén lên tay áo, lập tức một con rắn nhỏ màu đen với chiếc đầu hình tam giác trườn ra, đầu lưỡi của nó không ngừng thè ra thụt vào, mấy người kia bất giác lùi lại, có vẻ rất sợ con rắn nhỏ này.
Xà ca đưa tay vuốt ve con rắn đen đang quấn quanh mu bàn tay mình, chậm rãi nói: "Vừa rồi Thiết Đầu của ta có chút bất an, giống như đang sợ hãi cái gì đó, người này không đơn giản, mọi người chớ nên khinh suất."
"A, đã biết, Xà ca."
"Xà ca, đã hiểu."
……
Triệu Phụ Vân không trở về tiểu viện của mình mà đi thẳng đến nha môn, hắn cảm thấy mình nên tìm hiểu một chút xem vị tiền nhiệm kia đã làm cái gì, vì sao lại chết như vậy, ban đầu hắn vốn không định thăm dò chuyện này, dù sao hắn cũng là đệ tử của Thiên Đô sơn, không chịu trách nhiệm tra án.
Muốn tra cũng là quan lại Đại Chu đi tra, bên trong Đại Chu triều đình cũng chiêu mộ không ít tu sĩ, không có đạo lý giao việc này cho mình.
Bất quá, hiện tại xem ra, chính mình nên tìm hiểu rõ chuyện này.
Vị tiền nhiệm kia có lẽ là muốn thỉnh thần vào miếu, nhưng lại không kịp.
Huyện lệnh đang ngồi phe phẩy quạt hương bồ, xem sách bên trong hậu viện, vừa nhìn thấy Triệu Phụ Vân trở về, hắn lập tức gọi lớn: "Triệu Giáo Dụ, lại đây lại đây, đây là trà mới hái được ở sau hậu viện nha môn chúng ta, ngươi uống thử một chút"
"Đại nhân cũng thật nhàn nhã." Triệu Phụ Vân mỉm cười nói.
Nào biết Triệu Phụ Vân chỉ thuận miệng nói một câu, đối phương lại lập tức ai thán lên: "Ta thì nhàn nhã cái gì, chính lệnh của ta không thể ra khỏi nha môn, đi ra ngoài thì sợ bị cắt cổ, cả ngày chỉ có thể ở trong nha môn đi dạo, không dối gạt ngươi, gần đây ta vẫn đang cân nhắc đến chuyện có nên tu hành hay không……,
Giáo dụ ngài có lẽ không biết, hồi còn trẻ, ta cũng đã tu hành qua mấy năm,……"
"Nếu năm đó ta kiên trì hơn một chút, có lẽ bây giờ cũng đã có chút thành tựu, Triệu Giáo Dụ, ngươi nói xem, ta ở cái tuổi này có nên tu hành nữa hay không?"
Triệu Phụ Vân nhìn đối phương đã một nắm râu ria, khóe mắt nhiều nếp nhăn, mặt không đổi sắc nói rằng: "Tu hành, không lúc nào là muộn cả!"
"Thật sao?" Chu Bồ Nghĩa lại có vẻ không tin.
"Đương nhiên, cho dù không tu thành thuật pháp, cũng có thể tĩnh tâm an thần, như thế nào lại muộn chứ?" Triệu Phụ Vân nói.
Chu Bồ Nghĩa nhìn gương mặt trẻ tuổi của Triệu Phụ Vân, thở dài: "Khó trách Triệu Giáo Dụ còn trẻ tuổi mà đã có tu vi như thế."
Nói đến đây, hắn chuyển lời hỏi: "Không biết Giáo Dụ hôm nay ghé qua nha môn ta là có chuyện gì?"
"Ta muốn hỏi một chút, vị giáo dụ trước đây là chết như thế nào?" Triệu Phụ Vân hỏi.
Sắc mặt Chu Bồ Nghĩa liền lập tức ngưng trọng lên, đứng dậy nói: "Toàn thân hắn đều là côn trùng, có lẽ là bị côn trùng ăn."
"Lúc ta đến thì đã thấy hắn nằm ở trên giường, trên thân bò đầy côn trùng, có chút trùng đã mọc ra cánh, bay loạn trong phòng, thật sự rất buồn nôn……"
Chu Bồ Nghĩa nâng ly trà lên miệng hớp một ngụm lớn.
Quạt hương bồ trong tay liên tục phe phẩy, tựa như rất nóng, lại tựa như muốn đem sự sợ hãi trong lòng xua đi, hoặc là cố gắng xua tan hình ảnh những con côn trùng bay lượn trong trí nhớ.
Nhìn dáng vẻ sợ hãi đứng ngồi không yên của Chu Bồ Nghĩa.
Triệu Phụ Vân khẽ nhíu mày, dường như nghĩ đến cái gì đó, hắn liền hỏi: "Buổi tối đại nhân có thường xuyên nằm mộng hay không?"
"Nằm mộng? Gần đây thì không có." Chu Bồ Nghĩa nói đến đây, bỗng nhiên dừng lại, tầm giọng hỏi: "Chẳng lẽ Triệu Giáo Dụ cho rằng ta bị người khác thi pháp?"
Hắn cũng đã từng tu hành, mặc dù từ bỏ giữa chừng nhưng cũng đã nghe qua không ít loại thuật pháp, trong đó có không ít pháp thuật nhập mộng.
"Vậy đại nhân trước kia từng nằm mộng gì không?" Triệu Phụ Vân hỏi ngược lại.
"Lúc Trang Hiền Ca chết, ta có đi nhìn thoáng qua, tối đó ta nằm mộng cả đêm, trong mộng ta nhìn thấy mình đang đứng ở cửa phòng của hắn, nhìn thi thể đang nằm trên giường, cả người không thể nhúc nhích, cứ phải đứng nhìn như vậy." Chu Bồ Nghĩa khẩn trương nói, trên mặt đã lộ ra vẻ sợ hãi.
"Sau đó thì sao? Còn gì nữa không?" Triệu Phụ Vân ngồi xuống, vừa hỏi vừa tự rót cho mình một chén trà.
"Ngày hôm sau ta cứ có cảm giác như bị côn trùng vờn quanh người, cho dù đang tỉnh táo vẫn luôn có cảm giác côn trung bay bên cạnh! Lúc ấy ta cũng nghĩ qua bị người thi pháp, nhưng về sau lại chậm rãi giảm bớt, hiện tại đã không còn gì nữa."
"Triệu Giáo Dụ, ngươi nói xem ta có phải đã bị người thi pháp hay không?" Chu Bồ Nghĩa dừng lại, tiến đến bên cạnh Triệu Phụ Vân hỏi.