Dưới ánh mặt trời, sương mù trên sông óng ánh mờ ảo, chỗ xa hơn một chút, lại bởi vì sương mù chưa tan, có thuyền đánh cá lúc ẩn lúc hiện đang tung lưới đánh cá, tựa như tiên cảnh.
Lúc này, hai nhóm người kia đã phân ra thắng bại, một người ôm bụng ngã xuống đất.
Triệu Phụ Vân thuận bước vòng qua chỗ mấy người này, đi đến bên sườn núi, vừa hay nhìn thấy một tòa miếu quan, liền ghé qua nhìn một chút.
Cửa miếu quan dùng một cây cành trúc làm then cài cửa, hắn đem nó rút ra, sau đó đẩy cửa bước vào.
Bên trong miếu dựng một pho tượng thần.
Pho tượng thần này vừa mới được lập, hơi thô ráp, được làm bằng đó, bên trên bài vị khắc chữ ‘Xích Viêm Đại Quân chi Thần vị’.
Bên trong cảnh nội Đại Chu, đại đa số miếu đều thờ vị Đại Quân này, bởi vì vị thần này đã từng được Hoàng Đế khai quốc nước Đại Chu trèo lên núi Tề Vân tế phong, mà sau khi Đại Chu lập quốc, bên trong Thiên Đô sơn cũng có pháp chú ‘Xích Viêm Thần Chú’, phối hợp với quan tưởng Xích Viêm Đại Quân, không chỉ có có thể trừ tà trấn yểm, mà còn có thể gia tăng hỏa thuật của bản thân.
Vị Hứa Nhã Quân bị Triệu Phụ Vân giết trước đó cũng đã tu luyện qua bộ pháp chú này, Triệu Phụ Vân đương nhiên cũng tu luyện qua.
Cho nên dân gian rất thích thỉnh tượng Xích Viêm Đại Quân về nhà trấn gia trạch.
Nhưng trải qua mấy ngày nay, hắn ở trong thành cũng không nhìn thấy hiện tượng này, cho nên pho tượng thần trong miếu này, nhất định là vị tiền nhiệm của hắn tự tay dựng lên.
Hắn quan sát xung quanh một chút, phát hiện trong phòng vẫn rất sạch sẽ, đi vào bên trong, là một cái viện, mặc dù không lớn, lại rất đầy đủ, hắn xác định người ở nơi này lúc trước có dự định ở lâu dài.
Hắn đẩy cửa tiến vào bên trong phòng ngủ, liếc nhìn một cái liền thấy một con mèo trắng đốm đen đang ngồi bên cạnh mép giường.
Trong nháy mắt cửa bị đẩy ra, nó quay đầu nhìn về phía Triệu Phụ Vân một cái, sau đó nhảy lên tường rồi đến xà nhà, theo khe hở mái hiên chui ra ngoài.
Triệu Phụ Vân phát hiện bên trong căn phòng này cũng rất sạch sẽ, không giống như là đã từng có người chết qua.
Hiển nhiên là đã được quét dọn qua một lần.
Hắn nhìn một chút, phát hiện nơi này bày biện rất đơn giản, khả năng còn chưa kịp mua sắm thêm đồ.
Trong này có một cái tử treo quần áo, hắn đi qua mở ra, bên trong cái gì cũng không có.
Trong tai bỗng nhiên nghe được loáng thoáng tiếng bước chân, hắn lập tức đi ra khỏi phòng ngủ, liền nhìn thấy có mấy người từ trong điện nhỏ đi tới, đang dò xét bốn phía xung quanh.
Triệu Phụ Vân nhìn thoáng qua một cái liền nhận ra bọn hắn là những người vừa đánh nhau ở trên sườn núi.
Hắn cũng không nói cái gì, theo hắn thấy, cái tòa miếu quan này mình có thể đến thì người khác cũng có thể đến.
Hắn chỉ nhìn mấy người kia một cái, liền tiếp tục đi xem những phòng khác.
"Đại nhân, ngươi đến nơi này làm cái gì?"
Hắn quay đầu lại, đối phương thế mà lên tiếng hỏi trước.
"Ta đến nhìn một chút." Triệu Phụ Vân dừng bước, quay người đứng vững, một cánh tay thông thả đặt ở phía sau.
Người hỏi là một thanh niên chừng hai mươi tuổi, đôi mắt rất to, xương gò má nhô cao, đường chân tóc cũng cao, mang theo một cỗ hung ý.
"Đại nhân là đến điều tra nguyên nhân cái chết của vị đại nhân trước đây sao?" Thanh niên mang theo vẻ mặt hung tàn thản nhiên hỏi.
"Cũng không phải, bất quá, vị đại nhân trước kia chết như thế nào, ngươi biết sao?" Triệu Phụ Vân đình chỉ bước chân, quay người lại hỏi.
"Đại nhân nói đùa, ta làm sao biết được….bất quá!"
Hắn có chút chần chừ, dường như đang phân vân không biết có nên nói ra hay không.
Triệu Phụ Vân truy vấn: "bất quá cái gì?"
"Nói ra, đại nhân khả năng không tin, nguyên bản nơi này là một tòa Hắc Miếu, vị đại nhân kia sau khi đến đây liền dỡ bỏ, dựng lại tòa Xích Quân miếu này, trong huyện chúng ta có chút người vô tri liền nói, đây là bởi vì vị đại nhân kia chọc giận Hắc Thần, cho nên mới chết."
"Hắc Miếu? Hắc Thần?" Triệu Phụ Vân có chút nghi hoặc, lặp lại hai chữ này.
Hắn biết hắc miếu ở đây là để chỉ phong cách kiến trúc, cũng là chỉ những nơi này dùng để dưỡng tiểu quỷ hoặc cổ.
Bởi vì quỷ cùng cổ đều cần được nuôi dưỡng bên trong hoàn cảnh khép kín, không được tiếp xúc với ánh nắng mặt trời, cho nên bọn hắn thường lập tế miếu nhỏ và tối.
Hắc ở đây không phải chỉ màu đen, mà là căn miếu không có cửa sổ, không để cho ánh mặt trời xuyên qua đi.
Trong hắc miếu thường đặt tượng thờ Quỷ hoặc Quái.
"Đúng vậy, vị đại nhân kia xây chính là Xích Quân Miếu, người lại ở chỗ này, làm sao lại bị Hắc Miếu Hắc Thần hại chứ, ngài nói đúng không, đại nhân." Thanh niên vừa nói vừa đi vào trong viện.
Triệu Phụ Vân khẽ nhíu mày, hắn cảm thấy trong lời nói của đối phương có ẩn ý, mang theo một tia uy hiếp, tựa hồ muốn nói hắn không nên ỷ vào bối cảnh quan phương của mình, tới nơi này muốn làm gì thì làm, nếu không sẽ giống như vị tiền nhiệm kia, không minh bạch chết ở chỗ này.
Bởi vì Xích Viêm Thần Miếu đại biểu quan phương, Hắc Miếu đại biểu cho bọn hắn, vị tiền nhiệm kia đẩy ngã Hắc Miếu để xây dựng Xích Quân Miếu, chính là muốn đối đầu với bọn hắn.
Hắn nhìn ánh mắt sáng rực của đối phương, trong đó không mang theo sự tôn trọng, trong lòng cảm thấy mình đoán hẳn không sai, hẳn là ý tứ này.
Bất quá hắn cũng không đến nỗi giống như vị tiền nhiệm kia, muốn thay đổi liền thay đổi, chỉ nói: "Nếu thật sự là như thế, vậy chỉ có thể nói, hắn chưa từng thỉnh Xích Quân vào bên trong miếu."
"Đại nhân anh minh, nhất định là như thế." Thanh niên đáp lại.
Dưới cái nhìn chăm chú của đám người này, Triệu Phụ Vân cũng không còn hứng thú muốn đi xem tiếp nữa, thế là hắn chuẩn bị đi ra ngoài, nhưng đám người kia lại vừa vặn chặn trước lối ra của hắn.