Nam Lăng phủ nằm ở biên giới nước Đại Chu, chỉ mới quy thuận Đại Chu hơn hai mươi năm, triều đình Đại Chu tuy có phái quan viên đến trú đóng, nhưng cũng không có mấy tác dụng, càng đi xuống phía dưới các huyện thì càng không có tác dụng, chỉ giống như bù nhìn mà thôi.
Nơi này thuật phong cực thịnh, người ở chỗ này rất giỏi nuôi âm dưỡng cổ, tu hành tiến cảnh cực nhanh, trong vòng một hai năm đã có thể giết người trong vô hình, thường xuyên bởi vì nguồn nước cho linh điền cùng biên giới mà xảy ra tranh chấp, đương nhiên cũng không thiếu việc tranh đoạt linh vật.
Về phần âm thầm đánh giết cùng nguyền rủa thì càng nhiều vô kể.
Triệu Phụ Vân được phân công đến huyện Vụ Trạch, một huyện nằm sâu trong núi thuộc phủ Nam Lăng.
Vài ngày trước, triều đình Đại Chu từng phái người đến đây làm giáo dụ, ý đồ giáo hóa người dân, nhưng không hiểu sao lại chết.
Mặc dù Huyện lệnh không có chuyện gì, nhưng cũng chỉ là bù nhìn, hắn đã mấy lần xin được điều chuyển, nhưng không được người phía trên phê duyệt.
Hắn từng nghĩ đến việc để người bản địa tự tiến cử người lên làm Huyện lệnh, sau đó báo lên, để cho mình thoát thân, nhưng người bản địa lại không tìm ra được người nào có thể áp chế được đám người tu hành ở đây, nên cũng đành bất lực.
Triệu Phụ Vân đến, Chu Bồ Nghĩa thật sự cao hứng, hắn biết đây chính là đệ tử của Thiên Đô Sơn, cảm thấy mình rốt cuộc không cần phải ngày ngày lo lắng đề phòng, không cần mỗi tối phải đóng chặt cửa mới dám đi ngủ.
Hắn vội vàng thu dọn chỗ ở cho Triệu Phụ Vân, nhưng mà Triệu Phụ Vân chỉ ở một đêm đã cảm thấy nơi này quá chật chội, không muốn ở nữa.
Triệu Phụ Vân hướng phía Huyện lệnh hỏi xem vị tiền nhiệm của mình ở đâu, huyện lệnh nói cho hắn biết ở sườn núi cạnh con sông ngoài thành, nhưng lại sợ hắn chuyển đến đó, liền uyển chuyển nói chỗ kia đã từng có người chết, có điềm xấu.
Triệu Phụ Vân an ủi hắn, nói mình sẽ không chuyển ra ngoài thành.
Hắn cũng không phải kiêng kị chỗ kia, mà chỉ cảm thấy ở trong thành sẽ tốt hơn, có thể cảm thụ được cuộc sống cùng sinh hoạt của người dân nơi đây.
Hơn nữa hắn vẫn nhớ mình đang mang chức giáo dụ, không nói đến việc giáo hóa cả một phương, ít nhất cũng nên bồi dưỡng ra được vài người tu hành nhập môn.
Thế là Huyện lệnh thuê cho Triệu Phụ Vân một tiểu viện sát bên huyện nha, nói là tiểu viện nhưng thật ra là phần hậu viện của một tòa đại viện, tiền viện cũng không có người ở, ở giữa được ngăn cách bởi một cánh cửa lớn.
Triệu Phụ Vân chỉ có một mình, ở trong khu hậu viện này đã vừa đủ.
Cứ như vậy, Triệu Phụ Vân xem như đã đặt chân ở chỗ này.
Hắn mới đến, ngoại trừ mỗi ngày tu hành, chính là du ngoạn bên trong huyện nhìn xem một chút.
Cái Huyện Vụ Trạch này thuộc về một cái thung lũng, mà vị trí của huyện thành nằm ở chính giữa thung lũng đó.
Khu vực này nhìn như không lớn, nhưng thật ra còn có vùng núi xung quanh, rất nhiều người lựa chọn sinh sống ở trong đó.
Hắn đang quan sát huyện thành này, người trong huyện tự nhiên cũng đang quan sát hắn.
Trong một khoảng thời gian, hắn đã thấy được ba lần đấu pháp, bốn lần đấu khí.
Mà mỗi một lần hắn đều giống như một du khách, say sưa ngon lành nhìn ngắm.
Mọi người phát hiện ra vị giáo dụ mới tới này dường như không có ý định quản chuyện gì, cho nên cũng không còn cảnh giác cùng chú ý đến hắn như lúc ban đầu nữa.
Mọi thứ đều trôi qua bên trong sự hỗn loạn cùng bình tĩnh.
Bình tĩnh là phía Triệu Phụ Vân, mỗi ngày hắn ở mặt đông của viện hấp thụ tử khí triều dương, chiều muộn thì hút lấy âm lộ.
Đây chính là quá trình tu hành thiên nhân hợp nhất, cần chính là công phu vĩnh cửu.
Tu sĩ thế gian tu hành có trình tự chia thành cảm ứng thiên địa chi âm dương, luyện tính ngũ hành, hợp biến bốn mùa, hiểu ý quỷ thần.
Đây là một cái trình tự tu hành, nhưng cũng không phải là tuyệt đối, từ xưa đến nay tu sĩ đều truy cầu năm điểm này đến cùng, đầu tiên là chọn một điểm làm trọng điểm tu hành, sau đó mới hợp với bốn điểm khác lại tạo thành một bộ pháp môn tu hành.
Huyền Môn chính tông thường chú ý tiến hành theo chất lượng, giảng chính là tính mệnh song tu, nếu như tu hành bị lệch, cầu đi nhanh, thường sẽ dễ đi sai đường, trong nhất thời có thể đạt được pháp thuật vô lượng, nhưng lại rất khó trường sinh.
Hắn biết rõ mình mới đến, không có năng lực thay đổi tập tục nơi này, hơn nữa lúc chuẩn bị xuống núi, đạo sư cũng đã bàn giao, sự tình gì có thể làm thì làm, không thể làm, thì đóng cửa tu hành là được.
Hôm nay thời tiết hiếm thấy được nắng ráo, vì vậy hắn rời khỏi huyện thành, đi đến bờ sông ngoài thành.
Sông này có tên là sông Cửu Khúc Vụ, uốn khúc về trong núi, cho dù dưới ánh nắng mặt trời, trên mặt sông vẫn có sương mù mông lung.
Hắn đứng trên bờ sông, bên cạnh là một sườn núi mọc đầy những lùm cây thấp bé hỗn tạp.
Lúc này trên sườn núi có hai nhóm người dường như đang cãi lộn, hắn cũng không có tới gần, hai nhóm người này rất nhanh liền đánh nhau, là lấy công phu quyền cước vật lộn.
Loại công phu này, Triệu Phụ Vân tuy có luyện tập, nhưng cũng không tính là tinh thông, bất quá hắn vẫn nhìn ra được, công phu quyền cước của mấy người này rất âm tàn, chiêu chiêu liều mạng.
Hắn tới bờ sông này, thứ nhất là muốn nhìn một chút phong cảnh, thứ hai là chuẩn bị lúc rảnh sẽ đi lên núi, thử xem có tìm được tảng đá có linh tính nào không.
Hắn muốn tế luyện một cái Trấn Ma Ấn.
Hiện tại trên tay hắn chỉ có Hỏa Hào Châm, đây là hắn trong một lần làm nhiệm vụ, đạt được một khối Hỏa Tinh Thạch, mua thêm một chút vật liệu, sau đó mời sư huynh trong Môn Thần Công Điện, rèn luyện ra ba mươi sáu cây Hỏa Hào Châm.
Hắn cũng không cần tìm vật liệu luyện khí quá tốt, lên núi tìm một vòng hẳn sẽ có, dù sao sông núi ở nơi này rất cổ lão, nhìn qua giống như là một nơi linh khí hội tụ, hẳn là sẽ có vài thứ.
Đương nhiên, hôm nay chỉ là đến xem trước một chút.