Chương 3: Hành pháp(3)

Cách đối phó tốt nhất với "bóng đè" là dùng "thần pháp". Quán tưởng một vị "thần linh" nhập vào thân thể, kết hợp tâm linh và ý niệm, phóng ra sức mạnh phá vỡ "bóng đè".

Hắn tu luyện một môn quán tưởng pháp, tên là "Xích Viêm Thần Quân Trú Thân Pháp".

"Xích Viêm lưu hỏa, Thần Quân thường tại, thỉnh trú tâm ta..."

Hắn ngưng thần quán tưởng, tụng niệm chú pháp, trong lòng dâng lên một cỗ lực lượng nóng bỏng, hợp làm một với pháp niệm của hắn, hướng về phía bóng tối nặng nề đang đè lên người phóng đi.

Vùng tăm tối bị thiêu đốt trong chớp mắt. Trong ánh lửa, hắn dường như nhìn thấy một bóng người khổng lồ với gương mặt cứng ngắt, lạnh lẽo như một pho tượng, vô cùng nặng nề, không thể lập tức đẩy ra.

Hắn lập tức khẳng định, đây là có người dùng pháp thuật hãm hại mình.

"Phá!"

Hắn hét lên trong lòng, Viêm Hỏa vô hình tuôn ra. Dưới sự hợp lực giữa pháp niệm của hắn và thần tính của Xích Viêm Thần Quân, cuối cùng cũng đẩy được pho tượng đá kia ra.

Nữ tử mặc cung trang vừa tới gần giường cũng bị ngọn lửa vô hình thiêu thành tro bụi.

Trong lòng hắn vui mừng, nhưng thuật pháp vừa tan biến, đã thấy một vệt sáng đỏ đâm xuống, xuyên qua mi tâm trước khi hắn kịp phản ứng.

Hắn vừa mới ngồi dậy đã lập tức ngã xuống, đồng tử nhanh chóng giãn ra, linh hồn trong cơ thể kêu lên một tiếng rồi tan biến. Dị tượng trong căn phòng cũng theo đó biến mất.

Trong một khách điếm khác cách đó không xa, bên trong có một cái bàn, bốn góc bàn là bốn pho tượng sơn thần do Triệu Phụ Vân dùng đá trong núi tự tay tạc ra, lại dùng bí pháp gia trì kết hợp với Thạch Tượng ấn khổ luyện mấy năm hợp thành Ngũ Phương Trấn Ma trận.

Trận này có tác dụng dẫn linh vận của ngọn núi nơi đây đến gia trì thạch ấn Trấn Ma ở trung tâm, khiến uy lực của ấn tăng lên.

Giữa trận có một con rối nằm ở nơi đó, mi tâm con rối đang cắm một cây kim châm đỏ.

Hắn dùng hai ngón tay thon dài rút cây kim ra, bỏ vào túi bên hông, lại cúi người nhặt lên một cái ấn đá nhỏ bên cạnh con rối kia, cẩn thận xem xét.

Phía trên ấn đá có vết cháy sém rõ ràng, dưới đáy và các cạnh đã bị hun đen, nứt nẻ. Phù chú khắc trên đó cũng đã bị hư hại nặng nề.

Triệu Phụ Vân biết kiện pháp khí Trấn Ma do mình tế luyện này đã bị phá hủy.

Hắn xoa xoa mi tâm. Vừa rồi thi pháp, hắn cũng bị lửa Xích Viêm Thần Quân lan đến, mi tâm có chút đau rát.

Nhưng hắn cũng không hối hận. Giết chết một đệ tử Huyền Quang xếp hạng đầu ở Thiên Đô Sơn mà chỉ tổn thất một kiện pháp khí Trấn Ma, dù nói thế nào cũng là sự tình đáng để khoe khoang.

Trải qua mấy ngày, hắn đã thu thập tóc cùng một số vật phẩm mà Hứa Nhã Quân đánh rơi, kết hợp chúng lại với nhau làm thành con rối này. Sau đó, hắn kết hợp Giá Mộng, Sơn Trấn, Yểm Sát chi thuật để giết Hứa Nhã Quân.

Hắn cuốn khăn trải bàn lên, gói hết mọi thứ trên bàn lại rồi lặng lẽ rời đi. Chủ nhân căn phòng này không hề biết đã có người mượn phòng của mình để giết một người khác.

Ở gian phòng khách điếm bên kia, đến sáng hôm sau vẫn không thấy ai ra ngoài, tiểu nhị gõ cửa đi vào, mới phát hiện khách nhân đã nằm chết tại trên giường.

Triệu Phụ Vân ném mấy miếng Sơn Thần ấn tạm thời khắc xuống một ngọn núi gần đó, đốt con rối đi, sau đó một đường đi thẳng đến nơi được phân công làm giáo dụ.

Hắn phải nhanh chóng đến đó, nếu không đến đúng thời gian quy định chắc chắn sẽ bị phía trên biết được, e là sẽ bị hoài nghi.

Lần này giết Hứa Nhã Quân, hắn cũng đã suy tính rất lâu.

Lương Đạo Tử đã đi theo hắn làm nhiệm vụ từ lâu, sau khi mất tích, những người khác tìm đến hắn, nói Lương Đạo Tử có thể đã bị Hứa Nhã Quân giết.

Thế là hắn thi pháp chiêu hồn, nhưng không có kết quả, chứng tỏ Lương Đạo Tử đã bị diệt hồn.

Hắn bắt đầu điều tra hành tung của Hứa Nhã Quân, phát hiện thời điểm Lương Đạo Tử mất tích, Hứa Nhã Quân đang ở ngư trường đó.

Có người nhìn thấy Lương Đạo Tử bị thủ hạ của Hứa Nhã Quân dẫn vào nơi câu cá của Hứa Nhã Quân, nhưng không ai thấy hắn trở về.

Hắn đã bẩm báo chuyện này với viện, nhưng bị lấy cớ không có chứng cứ trực tiếp, nên không thể điều tra Hứa Nhã Quân.

Vì vậy hắn chỉ có thể tự mình ra tay.

Về phần mấy ngày nay hắn im lặng không nói gì, khó tránh khỏi bị những người đi theo hiểu lầm, nhưng hiểu lầm thì hiểu lầm thôi, hắn có thể hiểu được, làm cấp trên mà không bảo vệ được người bên cạnh, khó tránh khỏi sẽ khiến người khác lạnh lòng.

Nhưng qua thời gian nữa, bọn hắn sẽ hiểu, lúc bọn hắn cầu xin hắn báo thù cho Lương Đạo Tử, hắn không đồng ý là có lý do.

Triệu Phụ Vân một đường không hề chậm trễ đi tới Vụ Trạch thành, vừa kịp thời gian quy định.

Trong lòng hắn không khỏi cảm thán, mình đã đến thế giới này hơn hai mươi năm, hơn mười năm đầu làm con thứ trong Triệu gia, hắn vừa sinh ra đã có ký ức riêng, muốn giúp mẫu thân có được địa vị tốt hơn, hoặc ít nhất là xoa dịu nỗi uất ức trong lòng bà, nên đã cố gắng lấy lòng người Triệu gia.

Nhưng cuối cùng, mẫu thân của hắn vẫn uất ức mà qua đời.

Trong hai năm đó, hắn mới thật sự cảm nhận được như thế nào là lạnh lẽo vô tình, cảm nhận được sự tuyệt vọng đến từ thế giới này.

Cũng vào lúc đó, tỷ tỷ của mẫu thân hắn là Vân Y Thanh tìm đến, đón hắn đi rồi gửi hắn đến núi Thiên Đô tu hành. Cứ thế, hắn đã tu hành ở trên núi hơn mười năm.

Hắn không sợ hãi, cũng không hưng phấn, chỉ có sự cẩn thận. Bởi vì hắn biết, người tu hành nhìn như cao cao tại thượng, kì thực mỗi bước đều vô cùng khó khăn, từng bước sát cơ, từng bước cướp đoạt.

Triệu Phụ Vân trong lòng vẫn luôn có một ý niệm, mình không chỉ sống vì bản thân, nên không thể chết ở bên ngoài. Hắn còn cần phải trở về Triệu gia, tìm người Triệu gia, bắt họ phải trả một cái giá thật đắt.

Mẫu thân của hắn đã phải chịu bao nhiêu ấm ức cùng khổ sở, hắn nhất định phải giúp nàng báo thù, phải giúp nàng thực hiện những tâm nguyện chưa hoàn thành! Mặc dù nàng đã không còn thấy được, nhưng những người kia vẫn còn đó!