Chương 2: Hành pháp(2)

Cho nên thường thường một tu sĩ Huyền Quang cao giai sẽ có một vài sư đệ sư muội mới nhập môn đi theo.

Hứa Nhã Quân nấc lên một cái, dùng ngón tay chỉ vào Triệu Phụ Vân, nói: "Tiểu huynh đệ của ngươi quá vô lễ, ngươi về sau…nấc…phải dạy bảo hắn cho thật tốt...để hắn biết như thế nào là tôn kính sư huynh..."

Mọi người nghe vậy liền biết giữa hai người này có mâu thuẫn, có người thầm lo lắng cho Triệu Phụ Vân. Tính cách của Hứa Nhã Quân mọi người đều biết, nhìn qua anh tuấn tiêu sái, kỳ thật hắn là kẻ có thù tất báo, không hề rộng rãi độ lượng.

"Chỉ là, vị tiểu huynh đệ kia của ta gần đây mất tích, ta nghe người ta nói Nhã Quân sư huynh đã từng triệu kiến hắn tại ngư trường bên sông Dương Lăng." Triệu Phụ Vân lấy hết dũng khí hỏi.

"Triệu Phụ Vân, ngươi đây là ý gì?" Sắc mặt Hứa Nhã Quân đột nhiên nghiêm túc lên, trầm mặt, hai mắt nheo lại nhìn chằm chằm Triệu Phụ Vân nói: "Ngươi nói ta giết hắn? Thế nào, ngươi muốn vì hắn ra mặt?"

Tất cả mọi người đều không lên tiếng, ngay cả chủ nhân buổi tiệc rượu là Trì Phi Long cũng chỉ bưng chén rượu, khẽ nâng cằm, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa Triệu Phụ Vân cùng Hứa Nhã Quân.

Triệu Phụ Vân cũng nhìn Hứa Nhã Quân, một lúc sau mới cúi đầu, nói: "Nếu sư huynh không giết hắn, vậy hắn đi đâu rồi?"

"Ha ha, có lẽ đã rơi xuống nước làm mồi cho thủy quái rồi cũng nên." Hứa Nhã Quân cười khẩy, giọng nói đầy vẻ khinh miệt.

Triệu Phụ Vân nhìn chén rượu, không nói thêm gì nữa, những người khác nhân cơ hội lên tiếng: "Đều là hiểu lầm thôi, việc nhỏ, việc nhỏ..."

"Uống rượu, uống rượu, tiếp tục uống rượu..."

Có người nói: "Triệu Phụ Vân, việc này ngươi tốt nhất là báo cáo trong viện, để viện điều tra, chúng ta chỉ là đệ tử Hạ viện, không đảm nhiệm bất kỳ chức vụ gì trong viện, làm gì có tư cách tra xét những chuyện này, cứ theo quy củ mà làm là được."

Triệu Phụ Vân vội vàng nói phải, lại rót thêm một chén rượu kính mọi người, sau đó nói với Trì Phi Long mình đã uống quá nhiều, không uống thêm nổi nữa nên xin phép rời đi trước.

Trì Phi Long biết hắn bị mất mặt nên không muốn ở lại thêm, cũng không níu kéo.

Trong lòng y không khỏi thầm nghĩ, Triệu Phụ Vân này bình thường là một người biết tiến thoái, sao hôm nay uống say lại dám gây sự với Hứa Nhã Quân?

Bọn họ tiếp tục uống tới nửa đêm mới tàn.

Ngày hôm sau, Hứa Nhã Quân rời giường, nhớ tới chuyện tối qua bèn sai người đi hỏi xem Triệu Phụ Vân đã đi đâu, nhận được câu trả lời là hắn đã rời đi ngay trong đêm.

Hắn cười lạnh một tiếng, thầm nghĩ sau này có rất nhiều cơ hội, nhất định phải để hắn quỳ xuống nhận lỗi.

Hắn nghỉ ngơi thêm một ngày nữa mới ngồi lên xe ngựa, thong thả lên đường.

Những năm gần đây, Thiên Đô Sơn cùng với nước Đại Chu đã đạt thành một hiệp định, đệ tử Huyền Quang của Thiên Đô Sơn thường xuyên đi đến các học phường của Đại Chu, dạy bảo những đứa trẻ có linh tính cách nhận biết, đề phòng yêu quái cơ bản, cũng như bảo hộ khu vực khỏi bị yêu quỷ xâm hại.

Ban đầu những tu sĩ Huyền Quang này xuống núi đều tự do du ngoạn, hàng yêu trừ ma, kết giao bằng hữu, đều là tùy duyên mà đi, nhưng hiện tại bọn họ lại bị phân công đến những nơi cố định, hành động cũng bị quản chế.

Sơn môn có lệnh, tự nhiên không thể không theo.

Lần này hắn thông qua quan hệ, được phân công đến một huyện giàu có làm giáo dụ trấn thủ, trên đường đi tâm tình đều rất vui vẻ.

Trên đường đi qua thành thì vào, thấy điểm dừng chân thì nghỉ, hiếm khi đi đường đêm, nếu có thanh lâu, càng là muốn vào đó tá túc một phen.

Hôm nay hắn ở trong một khách điếm, ngồi đả tọa tu luyện một hồi sau đó liền nằm ngủ, bỗng nhiên hắn sinh ra một loại cảm giác nguy hiểm.

Khi hắn muốn tỉnh dậy, lại phát hiện bản thân giống như bị thứ gì đó đè nặng, không thể động đậy.

Trong mắt hắn, không gian tối đen như mực, trên người như bị một bóng người khổng lồ đè lên.

Lúc này, hắn nghiêng đầu thì thấy có người theo khe cửa chui vào.

Người này là một nữ tử mặc cung trang, diện mục rõ ràng, đường nét quần áo búi tóc đều rất tinh xảo, sinh động như thật.

Nữ tử này cực kỳ giống những cung nữ diễn tấu nhạc cụ mà hắn từng biến ảo ra, chỉ là lần này trong tay nàng cầm không phải là nhạc cụ, mà là một thanh đoản kiếm sáng loáng.

Nàng từng bước một tiến tới gần.

Đây là một hình nhân giấy, chính là loại thuật huyễn hóa mà hắn am hiểu nhất, làm sao có thể không nhận ra được?

Đối phương mang theo lợi khí mà đến, sát khí đằng đằng.

Nhưng mà, hắn bây giờ lại bị một cỗ lực lượng khổng lồ đè ép.

Hắn biết rõ, thứ ngăn chặn hắn chính là pháp thuật mà dân gian thường gọi là "bóng đè".

Bóng đè chỉ là một cách gọi chung, còn có rất nhiều phương thức thi triển khác, mà bóng đè chỉ là phương thức thô thiển nhất.

Dân gian không rõ ràng lắm, nên gọi là bóng đè, còn giới tu hành có cách gọi chính xác hơn là Nghi Trấn pháp.

Trong lòng hắn hơi lo lắng, nhưng cũng không quá bối rối, bởi vì những năm này tu hành, các đạo sư trong tu đường đã dạy hắn cách đối phó với thuật này, mà hắn lại là một trong những đệ tử Huyền Quang ưu tú nhất của Hạ viện, tự nhiên đã được học qua cách đối phó này.