Thành Đô Hạ nằm nép mình bên dưới chân núi Thiên Đô, trải qua năm tháng, dần dần trở thành một tòa thành phồn thịnh.
Trong thành chủ yếu là người thân hoặc người hầu của các đệ tử trên núi Thiên Đô, đường nhiên, cũng có một số đệ tử Thiên Đô đã từ bỏ con đường tu hành, lưu lại nơi đây.
Thành Đô Hạ có hình bán nguyệt, ôm trọn lấy hạ viện của núi Thiên Đô.
Trong khoảng thời gian này, thường xuyên có nhóm đệ tử trẻ tuổi từ Hạ viện Thiên Đô sơn xuống núi, khiến các tửu lâu cùng kỹ viện trong thành đều chật kín khách.
Trâm Hoa quán cũng không ngoại lệ, đêm nay Ngân Sai viện lớn nhất trong quán đã được Trì Phi Long bao trọn.
Rượu, hoa quả tươi, kỹ nữ nườm nượp ra ra vào vào.
Bên trong mơ hồ truyền ra tiếng sáo trúc, tiếng đàn tranh réo rắt, cho thấy cuộc vui đã đến hồi cao trào.
Những cô nương ở nơi này tuy không phải người tu tiên, nhưng cũng đã từng trải qua không ít, chỉ là khi đối diện với cảnh tượng tối nay, cũng phải kinh ngạc.
Bởi vì hôm nay Tri Phi Long muốn chiêu đãi nhóm đệ tử Hạ viện xuống núi, đã gọi hết tất cả những cô nương đầu bảng đến, mục đích đương nhiên là để mở rộng mối quan hệ.
Người tu hành mặc dù có khá nhiều thọ nguyên, nhưng cũng không ít tai kiếp, rất ít người vì hết thọ nguyên mà chết già, ai có thể cam đoan tương lai mình không cần người khác trợ giúp!
Trong đại sảnh, các cô nương nhìn thấy có khách vỗ bàn một cái, đôi đũa liền nhảy lên, sau đó bên trong ánh sáng xám lấp lóe, hóa thành hai mỹ nhân yêu điệu, từ trên mặt bàn nhảy xuống, đi đến giữa sảnh đường nhảy múa uyển chuyển.
Lại có một vị khách khác xoay vò rượu trên bàn, vò rượu liền biến thành một vị đại hán bụng lớn mặc áo đen. Hắn nhảy xuống bàn, vừa múa vừa gõ bụng như đánh trống, hòa cùng điệu múa của hai mỹ nhân.
Cũng có một vị khách khác vỗ nhẹ lên chiếc bàn thấp trước người, chiếc bàn bỗng nhiên nhảy lên, lơ lửng giữa không trung rồi biến thành một con chó vàng, quấn quanh mọi người một vòng, vừa chạy nhảy vừa gâu gâu sủa vang.
"Ha ha ha…"
"Hay!"
"Huyễn pháp của chư vị đều rất diệu, tại hạ gần đây có chút lĩnh ngộ, nguyện mang ra trợ hứng cho mọi người!"
Người này nói xong, từ trong tay áo lấy ra một cái kéo cùng với một tờ giấy trắng, vung kéo cắt thành một miếng giấy tròn rồi vung ra bên ngoài cửa sổ.
Miếng giấy tròn đón gió mà lên, treo lở lửng bên trên mái hiên, hóa thành một vầng minh nguyệt.
"Chỉ có một vầng trăng tròn này thôi thì còn chưa đủ!" Một người khác cười nói.
"Không vội, không vội, người nhìn, tới tới tới, Nguyệt Cung tiên tử, xin mời xuống đây."
Vừa dứt lời, bên trên vầng minh nguyệt lập tức có vài chấm đen rơi xuống, càng lúc càng lớn, từ nhỏ bằng hạt đậu đến dần dần biến to ra, hóa thành bảy vị nữ tử mặc cung trang, màu sắc y phục trên mỗi người đều không hề giống nhau.
Bảy vị cung nữ, mỗi người đều mang theo một loại nhạc khí khác nhau như đàn tỳ bà, tiêu, sáo, sênh, đàn tranh, đàn hạc, đàn tam thập lục, tiếng nhạc của các cô nương khác đã ngưng lại, chỉ còn tiếng nhạc du dương của bảy vị cung nữ đang bay lượn trên không trung.
Bọn họ có thể trình diễn hoàn hảo như vậy cho thấy huyễn thuật của người thi pháp không chỉ tinh tế, mà còn là một người am hiểu âm luật.
Ánh mắt mọi người không khỏi nhìn về phía vị tu sĩ đang ngồi bên cạnh chủ vị, hắn nhìn qua anh tuấn tiêu sái, lúc này đang mỉm cười, ngón tay gõ gõ nhẹ lên mặt bàn như thể mỗi ngón tay đang điều khiển hành động của một người.
Điểm huyền diệu ở thuật huyễn hóa này nằm ở bên trong huyễn hóa tầng thứ hai, huyễn bên trong huyễn, nhiều người như vậy, mỗi người lại cầm một loại nhạc cụ khác nhau tạo ra âm thanh khác nhau, huyễn thuật có âm thanh, lại nhiều người như vậy, quả là rất khó, đòi hỏi vận dụng huyễn hóa chi thuật tinh diệu hơn bình thường rất nhiều.
Ngay cả ánh mắt của Tri Phi Long cũng hiện ra vẻ kinh ngạc.
Người này tên là Hứa Nhã Quân, xuất thân từ một thế gia tu hành, tu luyện pháp thuật từ nhỏ, đồng thời còn học tập cầm kỳ thi họa, bên trong nhóm tu sĩ xuống núi, chỉ ở phía dưới Tri Phi Long, ở bên trong Hạ viện cũng được không ít đệ tử vây quanh.
Tiệc rượu của người tu hành đạt đến cao trào vào lúc trình diễn pháp thuật, sau đó lại dần trầm tĩnh xuống.
Đột nhiên có người mang theo hơi rượu lớn tiếng hỏi: "Nhã Quân sư huynh, hôm nay chúng ta xuống núi, vốn là chuyện vui vẻ, nhưng ta vẫn không kìm lòng được muốn hỏi một chuyện."
Các cô nương nơi này vẫn đang tiếp rượu, tiếp trái cây hoặc bóp chân cho khách, thậm chí còn có mấy người đã quấn lấy nhau.
Nhìn như mọi người không thèm để ý, nhưng thực ra ai cũng nghe thấy câu nói này.
Hứa Nhã Quân nhìn qua có chút hơi say, đưa mắt nhìn qua người vừa hỏi kia, chậm rãi đáp: "Có chuyện gì, ngươi nói xem?"
"Ta có một vị tiểu huynh đệ, tên là Lương Đạo Tử, nghe nói đã đắc tội với sư huynh?"
Người này tựa như mượn rượu mới có dũng khí để hỏi, tên là Triệu Phụ Vân, là một trong những tu sĩ rời núi lần này, chỉ là hắn cũng không tham gia màn biểu diễn huyễn thuật vừa rồi.
Huyễn Hóa chi thuật, huyễn rồi lại hóa, có thể thấy được nhiều điều trong quá trình tu hành của một người.
Kẻ ham danh vọng, người lại không.
Chẳng qua trong ấn tượng của Trì Phi Long, lúc Triệu Phụ Vân này xuống núi làm việc quả thật cũng có vài người đi theo, tu hành pháp thuật không tệ, cụ thể hơn thì hắn không biết, bởi vì hắn cũng chưa từng giao thủ qua với người này.
Ở trên núi, Triệu Phụ Vân này cũng không nổi danh, trong ấn tượng của hắn thì người này chỉ luôn đọc sách, một mình tu luyện hoặc xuống núi làm nhiệm vụ sơn môn, bất quá nhân duyên của người này cũng không tệ, nếu không Trì Phi Long cũng sẽ không mời tham gia tiệc rượu.
"Ồ, Lương Đạo Tử là tiểu huynh đệ của ngươi à?" Hứa Nhã Quân tựa hồ tỉnh táo hơn chút.
Lương Đạo Tử nhập môn trễ hơn hắn vài năm, cho nên tu vi cũng không thể sánh với hắn, những đệ tử nhập môn muộn, tu vi lại không cao sẽ thường đi theo các vị sư huynh, sư tỷ xuống núi làm nhiệm vụ, từ đó học được không ít thứ.