Chương 10: Đao Binh Quyết(2)

Hắn lúc này đứng ở chỗ này, giống như là Xích Quân phụ thể, lại giống như hắn chính là Xích Quân.

Ngay sau đó, lại có hai đàn phi trùng màu đen bay vào.

Ngón tay phải của hắn lại cắm về rồi rút ra, vung chém hư không, hỏa diễm như ánh đao đỏ rực tuôn ra.

Đám phi trùng phía sau bị cuốn vào trong đó, trong nháy mắt bị đốt thành tro tàn, rơi xuống đất.

Toàn bộ Xích Quân miếu yên tĩnh trở lại.

Hắn đứng vững, tay trái lại một lần nữa đặt lên mi tâm, niệm tụng kinh văn, ánh lửa bên tay còn lại giống như đang có sinh mệnh, không thể nắm giữ, phảng phất như có một con hỏa điểu thoát ra khỏi lòng bàn tay, bay thẳng đến bức tượng Xích Quân.

Như chim về tổ, trong khoảnh khắc, uế khí trên bức tượng thần lập tức bị xua tan.

Giờ phút này, pho tượng Xích Quân dường như được rót vào một chút thần tính.

Tượng thần tỏa ra thần huy.

Triệu Phụ Vân đưa tay nắm vào hư không, dường như lại bắt được ánh lửa vừa tuột khỏi tay mình, sau đó hướng phía sâu trong miếu đi đến.

Ánh lửa trong phòng như nối liền với thân thể hắn, khi bóng tối bao trùm, sau lưng hắn tựa như được khoác lên một tấm áo choàng đỏ rực, tỏa ra ánh sáng đỏ thẫm huyền ảo.

Bước trên mặt đất, lưu lại những dấu chân màu đỏ.

Bên trong hư không cũng có ánh lửa đi theo, nhưng trong mắt hắn lại chỉ nhìn thấy một mảnh tối đen như mực.

Ban ngày hắn đã từng tới đây, biết sân nhỏ không lớn, bên trong những phòng khác kỳ thật cũng không có đồ vật gì.

Nhưng trong tiềm thức của Chu Bồ Nghĩa lại không phải như vậy. Triệu Phụ Vân cảm giác bên trong bóng tối dường như có thứ gì đó đang ẩn nấp. Hắn đứng trước cửa tiểu viện, bên phải là dãy phòng đã dọn dẹp, bên trái là lối đi thẳng đến phòng ngủ chính.

Hắn đang suy nghĩ mình nên thanh lý những căn phòng khác trước hay là đi thẳng đến phòng ngủ chính.

Hai lựa chọn này sẽ xuất hiện hai kết quả, nếu đi thẳng đến phòng ngủ chính, có khả năng những phòng khác sẽ xuất hiện yêu vật tập kích, khiến hắn gặp nguy hiểm từ hai phía.

Nhưng nếu đi đến các phòng khác trước, có khả năng sẽ kinh động thêm nhiều quái vật trong ngôi miếu này.

Hắn không xác định, trong lòng Chu Bồ Nghĩa, lời đồn ‘Hắc Miếu nguyền rủa’ kia có tạo thành yêu vật bên trong mộng cảnh không.

Hắn trầm ngâm một chút, cuối cùng vẫn quyết định đi vào những căn phòng trống kia xem thử, theo bước chân của hắn, những nơi đi qua đều sáng rực lên, lúc hắn đến gần, bên trong căn phòng dường như phát ra chút động tĩnh, nhưng khi ánh lửa chiếu vào, lại không có gì cả.

Những thứ đó tượng trưng cho sự nghi ngờ trong lòng Chu Bồ Nghĩa, nhưng mà loại nghi ngờ này còn chưa đủ để hình thành ‘yểm’ thật sự, cho nên mới vừa bị ánh lửa chiếu vào đã biến mất.

Hắn cũng yên tâm, đi tới phòng ngủ trước đây của Trang Hiền Ca, bên trong một mảnh tối tăm, hắn cảm nhận được khí tức tà ác âm trầm đang ẩn nấp.

Hắn búng tay, một chút ánh lửa bay về phía căn phòng u ám, nổ tung trong bóng tối, gian phòng lập tức sáng bừng lên.

Bởi vì nơi này là mộng cảnh, cho nên hắn thi triển Huyễn Hóa chi thuật càng thêm thuận lợi.

Đương nhiên, cũng cần phù hợp với mộng cảnh bên trong ý thức của Chu Bồ Nghĩa, trong lòng ông ta, Xích Quân đã được dựng lên lần nữa, cho nên có ánh sáng chiếu vào căn phòng này cũng là điều bình thường.

Trong khoảnh khắc phòng ngủ sáng lên, Triệu Phụ Vân thấy được một bộ thi thể máu thịt be bét đang nằm trên giường, trên người có hắc trùng vờn quanh, chỉ là số lượng không nhiều lắm.

Đây là hình ảnh Trang Hiền Ca khi chết mà Chu Bồ Nghĩa nhìn thấy trong Xích Quân Miếu, còn trong mộng cảnh này sẽ biến thành cái gì, lại phải xem trong lòng Chu Bồ Nghĩa nghĩ như thế nào.

Ngay khi hắn nhìn chăm chú, bộ hài cốt kia lại chậm rãi ngồi dậy, trong hốc mắt khô lâu kia, lại là một đôi mắt nhỏ quỷ dị.

Chỉ một cái liếc mắt, Triệu Phụ Vân lại có một loại cảm giác tinh thần hoảng hốt, bất quá hắn rất nhanh liền định thần trở lại.

Hắn lập tức hiểu ra, đây chính là Cổ Thần ký sinh bên trong hồn phách của Chu Bồ Nghĩa, bởi vì đôi mắt kia quá giống mắt côn trùng, một màu đen kịt, nhỏ mà quỷ dị.

Hắn không có chút nào chần chờ, tay trái nắm lại đặt ở bên hông, làm vỏ đao, hai ngón tay phải khép lại tạo thành kiếm chỉ cắm vào, sau đó rút ra, chém về phía bộ xương khô kia, đồng thời trong miệng lẩm bẩm: "Đốt, Giết!"

Đốt đại biểu cho Viêm Hỏa hắn mượn dùng từ Xích Quân, mà Giết lại đại biểu cho ý chí của hắn.

Xích Viêm lao thẳng đến bộ xương khô, đồng thời thiêu đốt đám phi trùng xung quanh nó.

Bộ xương khô từ trên giường nhảy lên, muốn đánh về phía Triệu Phụ Vân.

Thấy vậy, tay phải Triệu Phụ Vân nhanh chóng vẽ lên vài vòng trên không trung, đồng thời lẩm bẩm: "Trói!"

Ngọn lửa vô hình nhanh chóng trói chặt nó lại, thần lực đến từ ‘Xích Quân’ đem nó trói chặt, thiêu đốt giữa không trung.

Bên trong bộ xương khô dường như có cái gì muốn thoát ra, nhưng lại bị ngọn lửa trói chặt, không qua bao lâu liền cùng bộ xương khô bị đốt thành tro bụi, sự quỷ dị cùng u ám bên trong căn phòng cũng biến mất hết, Triệu Phụ Vân cũng không đi tìm xem hồn phách của Chu Bồ Nghĩa đang trốn ở đâu, mà là đi ra sân, sau đó tụng Xích Viêm Thần Chú một lần nữa.

Bên trong tiền viện, pho tượng của Xích Quân tỏa ra ánh sáng đỏ rực, chiếu tới trong sân, chỉ trong nháy mắt đã xua tan toàn bộ bóng tối.

Đúng lúc này, hắn nhìn thấy có một bóng người từ căn phòng ngủ vừa rồi chui ra khỏi tủ, chính là Chu Bồ Nghĩa, chỉ nghe ông ta hoảng sợ nói: "Xích Quân……"

Nhưng mà thân ảnh Triệu Phụ Vân lại nhanh chóng tan biến bên trong ánh sáng.

Không nên ở trong mộng của người khác dây dưa quá nhiều với chủ nhân ý thức, đây là một nguyên tắc, mộng cảnh diễn biến cực nhanh, nếu bị cuốn vào, sẽ có nguy hiểm bị khốn ở trong mộng cảnh của người khác.

……