Chương 11: Đao Binh Quyết(3)

Trong Vụ Trạch huyện, tại một gian phòng u ám, có một cái hũ lớn còn đang được tế tự, bỗng nhiên, bên trong hũ lớn bốc cháy lên ngọn lửa vô hình.

Linh vận quỷ dị trên cái kén trắng kia nhanh chóng tan đi bên trong ngọn lửa, chỉ còn lại tro tàn.

Mà cổ tằm bên trong cái kén cũng bị đốt đến cháy đen, lúc này đang quằn quại đau đớn.

Lúc này Ma Tằm Sư cũng đang ôm đầu, trong tai hắn vang lên những tiếng kêu hỗn loạn, đầu đau nhức như bị búa bổ.

Lão lảo đảo đi đến bên cạnh bàn, kéo ngăn kéo ra, bên trong có một ít bình bình lọ lọ, đây đều là dược hoàn cùng thuốc tán do chính lão luyện chế, lão mở một cái bình nhỏ bên trong ra, sau đó đổ hai viên thuốc màu đen vào miệng, nhai nhai rồi nuốt xuống.

Qua một hồi lâu, cảm giác khó chịu ở trong đầu hắn mới dần dần giảm bớt.

Lão thở hổn hển, tim đập thình thịch, suy nghĩ một lát, rốt cuộc là ai ra tay với mình, rất nhanh liền hiểu ra, ý thức Cổ Thần mà lão gửi vào trên người Huyện lệnh đã bị tiêu diệt.

Lão đứng dậy đi đến bên cạnh hũ đen, nhìn dáng vẻ uể oải của Cổ Thần, trong lòng vừa phẫn nộ vừa đau xót.

"Tằm của ta, Kim Tằm cổ thần của ta..."

Trong đôi mắt lão tràn ngập hận ý: "Rõ ràng nói ngày mai mới trị hồn cho Chu Bồ Nghĩa, vậy mà tối nay đã……, xảo trá… Độc ác…! Ma Ngũ Lang ta không báo thù này, thề không làm người!"

Lúc này, bên ngoài dường như có người nghe thấy tiếng kêu thảm thiết bên trong liền phá cửa xông vào, là một người trẻ tuổi, hắn nhìn Ma Ngũ Lang đang nằm gục trên miệng hũ, lập tức hỏi: "Ngũ gia gia, ngài làm sao vậy?"

Ma Ngũ Lang mấy năm gần đây tuy ít khi xuất thủ, nhưng uy danh vẫn còn đó, chỉ nghe lão nói: "Ngươi đi chuẩn bị một chút, ta phải lên núi."

"Lên núi?"

"Lên núi tế Cổ Thần!"

Ma Ngũ Lang mặc dù hận, nhưng lão cũng biết, lúc này Tằm Cổ của mình bị thương rất nặng, trước tiên cần phải để Cổ Thần của mình khôi phục lại đã.

Người trẻ tuổi kia không dám nói thêm gì nữa, mặc dù lên núi vào mùa này rất nguy hiểm, độc trùng nhiều vô số, nhưng Ma Ngũ Gia đã lên tiếng, hắn cũng không thể làm trái lời.

……

Chu Bồ Nghĩa mở mắt tỉnh dậy trên giường, chỉ cảm thấy cả người vô cùng nhẹ nhõm, sau đó trong đầu của hắn hiện lên cảnh tượng trong mộng tối qua.

Hắn mơ thấy mình lại xuất hiện bên trong căn miếu âm u đó, đang trốn bên trong bóng tối run lẩy bẩy thì đột nhiên có một vị thần mang theo ánh lửa mà đến, sau đó đốt cháy hết thảy tà khí bên trong căn miếu.

Đó hẳn là Xích Quân, hắn ngẩng đầu lên nhìn trời, chỉ cảm thấy bầu trời hôm nay sáng hơn rất nhiều, nỗi sợ hãi cùng bóng tối sâu thẳm trong lòng giống như mây đen mấy ngày nay đã tan hết.

Nhưng hắn rất nhanh lại nghĩ đến một khả năng, có phải đêm qua Triệu Phụ Vân đã nhập mộng hay không.

Nghĩ đến đây, sau khi rửa mặt hắn cũng không ăn sáng mà đi thẳng đến chỗ Triệu Phụ Vân, trạch viện Triệu Phụ Vân ở cách nha môn không xa, hắn rất nhanh liền đã đến nơi.

Tia nắng sớm chiếu vào trong thành, Chu Bồ Nghĩa cẩn thận bước đi trên những phiến đá xanh, một ngày nắng hôm qua cũng không thể làm khô hoàn toàn mặt đất, bên dưới mỗi phiến đá ông ta giẫm lên vẫn bắn lên vài tia bùn nước, hắn kéo vạt áo của mình, vừa đi nhanh vừa cẩn thận.

Đi đến trước cửa tiểu viện của Triệu Phụ Vân, hắn đang định gõ lên cánh cửa gỗ cũ kỹ màu xám kia thì phát hiện cánh cửa đang được khép hờ, bèn nhẹ nhàng nhàng đẩy cửa bước vào.

Sau đó, hắn nhìn thấy một người trẻ tuổi đang đứng ở trong sân, quay mặt về phía mặt trời.

Người trẻ tuổi này trông hơn hai mươi tuổi, mặt trắng không râu, lúc này đang nhắm mắt, hai tay giơ cao như đang ôm lấy mặt trời.

Hắn thấy đối phương như đang vuốt ve một dải sương mù ánh sáng, sau đó hút vào miệng.

Xan hà ẩm lộ.

Chu Bồ Nghĩa lập tức nghĩ đến câu này, đây là một dấu hiệu của một tu sĩ chân chính, hắn cũng từng tu hành, tuy không có thành tựu, nhưng cũng biết tù hành giả cần hấp thụ linh khí của trời đất để cầu trường sinh.

Một lúc sau, lại thấy hắn phun ra một làn sương mù thật dài.

Thôn vân thổ vụ!

Chu Bồ Nghĩa đứng bên cạnh nhìn, cũng không quấy rầy, trong lòng tràn đầy ngưỡng mộ.

Qua khoảng nửa canh giờ, Triệu Phụ Vân mới thu công, nhìn về phía Chu Bồ Nghĩa nói: "Như thế nào mới sáng sớm đại nhân đã đến tiểu viện của tại hạ rồi? Chỗ này của tại hạ cũng không có đồ ăn sáng để mời đại nhân đâu."

"Nếu không đến sớm thì làm sao có thể thấy được huyền cảnh giáo dụ tu hành, thôn vân thổ vụ, bên trong viện hào quang như sóng, thật sự là tráng lệ." Chu Bồ Nghĩa nói.

"Lời của đại nhân làm tại hạ nhớ tới lúc ở trong núi, thấy sư trưởng tu hành, hào quang vạn trượng, điềm lành rực rỡ, cảnh tượng đó mới thật sự là mỹ lệ vô cùng." Triệu Phụ Vân nói.

"Tiếc là không được thấy cảnh tượng đó." Chu Bồ Nghĩa đầy tiếc nuối nói, Triệu Phụ Vân nghe ra được đây là lời thật lòng của lão, nhưng hắn cũng không có tiếp lời, bởi vì vị Huyện lệnh đại nhân trước mặt này đã từ bỏ con đường tu hành của mình, thế giới của hai người đã không còn giống nhau.

Người tu hành cũng sẽ hành tẩu bên trong hồng trần, nhưng tất cả cũng là vì tu hành.

"Đại nhân sáng sớm đã đến chỗ của tại hạ, không biết là có chuyện gì?" Triệu Phụ Vân đương nhiên đã biết, bằng không hắn đã không mở sẵn cổng như vậy.

Thế là Chu Bồ Nghĩa kể lại giấc mơ của mình cho Triệu Phụ Vân nghe, cũng hỏi có phải hắn ra tay hay không, Triệu Phụ Vân chỉ cười cười, nói: "Đại nhân hồn an thần định, tất nhiên là chuyện tốt, bất quá cũng có thể thấy, trong lòng đại nhân còn có Xích Quân, cho nên đại nhân mới được Xích Quân che chở."

"Haiz, quang huy của Xích Quân, cũng cần có người dẫn dắt." Chu Bồ Nghĩa lập tức hiểu ra, Triệu Phụ Vân tối hôm qua đã nhập mộng, lập tức lại hỏi: "Giáo dụ quả nhiên có bản lĩnh, nhưng lại vì vậy mà đắc tội với những Quỷ Thần ở đây, ân tình hôm nay, đợi ngày Chu mỗ thoát khỏi khốn cảnh này, nhất định sẽ báo đáp giáo dụ!"