Chương 12: Khói lửa nhân gian(1)

Lão nói đến quỷ, đương nhiên là chỉ những người nuôi m Linh ở đây, theo lão thấy đó chính là Quỷ, còn thần là chỉ những Cổ Thần kia.

Dĩ nhiên cũng có người gọi m Linh là Thần, đều tùy theo phong tục cùng tập quán của mỗi nơi.

"Chỉ là việc nhỏ, đại nhân không cần để bụng, ngược lại đại nhân ngài mới cần lo lắng, dù sao thì ta cũng chỉ giải mộng cho đại nhân mà thôi." Triệu Phụ Vân nhìn như không thèm quan tâm, nhưng trong lòng càng thêm cảnh giác.

"Giáo dụ nhất định phải cẩn thận, ngàn vạn lần không được khinh suất, Trang Hiền Ca chính là vì quá chủ quan khinh địch, cho nên mới rơi vào kết cục này." Chu Bồ Nghĩa nói, trong mắt lão, Trang Hiền Ca là một vị tu sĩ trẻ tuổi khinh cuồng.

"Ta không đi trêu chọc bọn hắn, bọn hắn lại muốn trêu chọc ta thì cũng không còn cách nào!" Triệu Phụ Vân nói.

Chu Bồ Nghĩa trong lòng còn muốn khuyên Triệu Phụ Vân cẩn thận, nhưng nhìn thấy Triệu Phụ Vân không có hứng thú lắm, liền không nói tiếp, chỉ thầm nghĩ: "Mong là không giống như Trang Hiền Ca là tốt rồi."

Triệu Phụ Vân đương nhiên không hy vọng mình giống như Trang Hiền Ca.

Hắn trở về phòng, chuẩn bị bố trí pháp trận, thành lập đạo tràng cho riêng mình.

Ban đầu hắn nghĩ đợi thêm một đoạn thời gian nữa, nhưng sau chuyện tối qua, hắn không thể không làm việc này sớm hơn.

Đạo tràng là chỗ an thân của người tu hành, tỉ như hôm qua nếu như có người đến tập kích bất ngờ khi thần hồn hắn đang nhập mộng, hẳn sẽ có chút nguy hiểm.

Nếu như lập đạo tràng thì sẽ không cần phải sợ những thứ âm tà kia đánh lén.

Xây dựng đạo tràng, nói khó thì không khó, nói dễ cũng không dễ, Trang Hiền Ca tu sửa một tòa miếu Xích Quân ngoài thành, nếu có thể mời được thần niệm của Xích Quân trú ngụ, khai quang tượng thần, như vậy nơi đó chính là đạo tràng của hắn.

Triệu Phụ Vân từ khi ở trong núi đã cân nhắc qua, sau khi xuống núi, đặt chân ở đâu thì sẽ xây dựng đạo tràng ở chỗ đó.

Mặc dù trên núi có dạy cách bố trí đạo tràng, nhưng có thể nắm vững để bố trí thành công hay không thì còn tùy thuộc vào mỗi người.

Trong một lần xuống núi bắt quỷ, hắn có được một đoạn gỗ táo bị sét đánh, sau đó được hắn điêu khắc thành tượng thần Xích Quân, đây là pháp khí tốt nhất trên người hắn.

Trải qua mấy năm tế luyện, khắc thần chú khai quang Xích Quân, bí chúc.

Đến nay, tượng thần Xích Quân này đã dung nhập một tia thần niệm của hắn, đồng thời cũng có được thần tính cùng sự linh thiêng của Xích Quân.

Trên áo bào đỏ tượng thần được khắc Xích Viêm Thần Chú, bên trong phòng tối tỏa ra ánh sáng rực rỡ, khí tức thuần dương tràn ngập, lại mang theo một luồng thần uy như có như không khiến người sợ hãi.

Sợi thần niệm của hắn dung hợp với thần uy của Xích Quân chính là chỗ tốt của việc tế luyện tượng thần này, có thể tùy lúc cảm nhận được thần uy trong đó, đạt tới một loại trạng thái hòa hợp, từ đó khiến cho "Thần" của bản thân lớn mạnh, khiến cho thần ý của bản thân lây nhiễm thần vận của Xích Quân.

Triệu Phụ Vân dự định sử dụng tượng thần Xích Quân làm trận cơ để bày bố pháp trận, Xích Quân thuộc hỏa, nên pháp trận được bố trí chắc chắn cũng mang thuộc tính Hỏa, mà những trận khí khác cũng phải có pháp tính tương hợp.

Trong sơn môn, những đệ tử có gia tộc ủng hộ sẽ được hỗ trợ tìm kiếm tài liệu để luyện chế trận khí, Triệu Phụ Vân còn biết, Trì Phi Long đã từng luyện chế một bộ Thanh Long Thất Túc Trận, mà trận khí đều là dùng tinh thạch thiên ngoại chế tạo mà thành.

Ngoài pho tượng thần Xích Quân này ra, hắn hoàn toàn không có trận khí tương ứng nào cả.

Hắn chỉ có thể lấy ra ba mươi sáu cây Hỏa Hào Châm của mình.

Giàu có cách bày trận của giàu, nghèo thì cũng có cách của người nghèo.

Hắn chỉ suy tư một lát, liền từ trong bọc hành lý lấy ra một túi tiền nhỏ, trong này chứa phù tiền do chính hắn tự chế.

Nói là tiền, nhưng thật ra cũng chỉ có hình dáng như đồng tiền.

Vật liệu là đồng đỏ.

Đồng đỏ cũng là loại vật liệu có thuộc tính hỏa không tệ, mấu chốt nhất là nó khá rẻ, số lượng cũng nhiều nên dễ kiếm.

Một mặt của đồng tiền được khắc hỏa phù, mặt bên kia khắc tục danh của Xích Quân, lại dùng chu sa niêm phong lại, sau đó đặt trước tượng Xích Quân làm phép mới tạo thành hỏa phù tiền hộ thân.

Hắn mang theo hỏa phù tiền là để xem có gặp được tài liệu tốt nào để mua hay không.

Lại cầm thêm một ít bạc vụn, Triệu Phụ Vân liền ra cửa.

Hắn muốn đi mua vài ngọn đèn đã qua sử dụng qua nhiều năm, loại đèn này hội tụ khói lửa nhân gian, kết hợp với lửa Xích Quân, có thể hình thành Nhị Muội Chân Hỏa, có thể đốt cháy hết thảy những thứ âm tà.

Thần hỏa vô hình vô chất, huyền diệu không thể thấy được, có thể đốt âm đốt tà, người tu hành muốn có thần hỏa chỉ có thể thông qua họa phù, tụng niệm thần chú mà tạo ra.

Cho nên "thần phù chi hỏa" cũng có thể được xưng là thần hỏa.

Thần Hỏa vốn bá đạo, nhưng sau khi kết hợp với khói lửa nhân gian lại trở nên ôn hòa hơn, có thể tồn tại trong một khoảng thời gian dài, không đến mức vừa lóe lên đã tắt.

Hắn mang theo túi Hỏa Hào Châm bên người, đóng then cài cửa lại, sau đó bước qua con hẻm nhỏ.

Bởi vì huyện Vụ Trạch thường xuyên có mưa, nên trong ngõ nhỏ, trên vách tường bao phủ đầy rêu xanh, trên tường còn mọc cả hoa dại cỏ dại, hệt như con người nơi đây.

Hắn ra rảo bước đến đầu đường, bởi vì đầu con đường này đều là người giàu có, ở nơi nào cũng vậy, cho dù có khốn cùng đến đâu thì cũng luôn có sự phân biệt giàu nghèo.

Ra khỏi con đường này, hắn liền ngửi thấy mùi hôi thối hoang thoảng xộc vào mũi.

Dân cư trong thành, kẻ nuôi heo, người chăn trâu, lại có kẻ nuôi lừa kéo cối xay. Tiếng gà gáy, chó sủa hòa cùng với từng trận mùi hôi thối theo gió bay tới.