Chương 13: Khói lửa nhân gian(2)

Có người gánh thùng phân đi ra ngoài thành, trên thùng phân cắm cành cây tươi để ngăn không cho nước phân bắn ra, nhưng vẫn có thể thấy những thứ màu vàng đen lẫn dưới tán lá. Khi đi qua, ngay cả Triệu Phụ Vân cũng phải nín thở.

Đi qua bên cạnh người gánh phân, hắn đưa tay vén lên vạt áo, cẩn thận giẫm lên những phiến đá dính đầy bùn đất.

Trong một khoảng sân nhỏ làm bằng đá, một tiểu nữ hài cùng với một tiểu nam hài đang ngồi xổm trên mặt đất nghịch lửa.

Bọn chúng dùng vài viên gạch xếp thành một cái bếp nhỏ, bên trong đốt lửa bằng cành khô, đang nướng thứ gì đó.

Lúc Triệu Phụ Vân đi đến trước cửa viện, hai đứa bé lập tức ngẩng đầu lên.

Mặt mũi hai đứa đều lấm lem, áo quần trên người rộng thùng thình như không phải của mình, hơn nữa cổ tay cùng với cổ áo đều có chỗ vá.

Hai đứa bé nhìn thấy người mới đến mặc một bộ áo bào màu xanh nhạt mới tinh, ánh mắt có chút e ngại, trong nhận thức của chúng, những người mặc quần áo đẹp như vậy đều là nhân vật lớn, không phải người mà bọn chúng có thể tiếp xúc.

Triệu Phụ Vân đi vào, đến bên cạnh hai đứa bé, mỉm cười nói: "Hai vị tiểu bằng hữu, đang nướng cái gì vậy?"

Trong hai đứa, tiểu nam hài lớn tuổi hơn liếc mắt nhìn Triệu Phụ Vân một cái, cũng không nói gì, sau đó lại cúi đầu.

Tiểu nữ hài dường như không sợ người lạ, nói: "Chít chít!"

Triệu Phụ Vân nhìn thấy trên đó đang nướng bốn con ve, liền hiểu ra cô bé nói chít chít là cái gì.

"Ăn ngon không?" Triệu Phụ Vân cười hỏi.

"Ngon!" Vẫn là tiểu nữ hài trả lời.

"Cho ta ăn một con được không?" Triệu Phụ Vân nói đùa

.

Tiểu nữ hài chỉ cười, tay cầm một cành cây vẽ linh tinh trên mặt đất, len lén nhìn sang ca ca mình.

"Còn chưa chín!" Tiểu nam hài đột nhiên nói.

"Vậy đành thôi, đúng rồi, trong nhà các ngươi có đèn hay không?" Triệu Phụ Vân ngồi xổm xuống, cười hỏi.

"Đèn? Đèn gì?" Tiểu nam hài tò mò hỏi.

"Chính là đèn các ngươi thắp sáng vào buổi tối đấy." Triệu Phụ Vân nói.

"Buổi tối chúng ta phải thắp đèn, bởi vì buổi tối khắp nơi đều tối đen, cho đại ca ca rồi chúng ta sẽ không còn nữa." Tiểu nữ hài nhanh chóng trả lời.

"Ta dùng tiền để mua đèn nhà các ngươi." Triệu Phụ Vân nói xong, móc ra mấy nén bạc vụn từ trong ngực.

Con nhà nghèo thường sớm biết lo liệu việc nhà, hai đứa nhỏ cũng biết công dụng của bạc.

Nhìn thấy bạc vụn trong lòng bàn tay của Triệu Phụ Vân, ánh mắt nam hài lập tức thay đổi, nhanh chóng đứng dậy nói: "Ta đi gọi mẹ đến."

Tiểu nam hài đứng dậy chạy được mấy bước, lại quay về kéo theo muội muội mình đi cùng.

Triệu Phụ Vân không định đi theo, chỉ đứng nhìn bọn trẻ chạy ra sau tiểu viện, sau đó mơ hồ có tiếng nói chuyện truyền đến, dường như không rõ lắm.

Hắn nghe được người nói chuyện với hai đứa bé là một nữ tử, nàng căn bản không tin có người đến mua đèn.

Thế là Triệu Phụ Vân đành đi tới, phía sau tiểu viện của bọn họ có một cái giếng, bên cạnh giếng có một ít người đang múc nước giặt quần áo.

Khi Triệu Phụ Vân đi tới, mấy người phụ nữ đang múc nước giặt quần áo đều nhìn qua, nhìn thấy Triệu Phụ Vân da thịt trắng nõn, y phục trên người gọn gàng, ai nấy đều lộ ra vẻ e ngại.

Tiểu nữ hài bên trong hai đứa bé vừa rồi chỉ vào Triệu Phụ Vân nói: "Chính là hắn, hắn muốn mua đèn nhà mình."

Một phụ nữ dáng người nhỏ bé lập tức kéo tay tiểu nữ hài xuống, nói: "Nói chuyện không được chỉ tay vào người ta như vậy!"

Sau đó nàng nhìn Triệu Phụ Vân áy náy cười.

Triệu Phụ Vân cũng cười cười, nói: "Không sao, tiểu hài tử mà thôi."

Nói xong, hắn chắp tay hướng mấy vị phụ nhân chào theo kiểu đạo gia, nói: "Tại hạ Triệu Phụ Vân, xin hỏi các vị tẩu tẩu, trong nhà có ngọn đèn nào không dùng đến không? Tại hạ muốn mua vài cây về để dùng buổi tối."

Những ngày qua hắn đã biết, người nơi đây thường gọi phụ nữ đã xuất giá là tẩu tẩu, đương nhiên là chỉ dành cho những người nhỏ tuổi hơn họ.

Ẩn ý trong đó, tất nhiên là mọi chuyện đều phải đứng ở phía trượng phu của đối phương, coi như một cách tị huý, từ trên cách xưng hô cũng có thể thấy được một hai phong tục của mỗi nơi.

"Đại nhân, người muốn mua đèn?"

Mẫu thân của hai đứa bé nói: "Trong nhà ta có hai ngọn, hay đợi lát nữa phu quân của ta đánh cá trở về, ta bảo hắn làm một cái mới cho đại nhân."

Nàng không nghĩ một ngọn đèn cũ dùng lâu năm có thể bán được tiền.

"Không cần mới, tại hạ chỉ cần những ngọn đèn đã dùng ba năm trở lên, đương nhiên, nếu đã rách nát thì không cần."

"Đại nhân thật muốn mua sao?" Người phụ nhân kia vẫn hỏi lại.

Triệu Phụ Vân còn chưa trả lời thì đã có một vị phụ nhân khác bên cạnh nói: "Đại nhân, trong nhà ta có hai ngọn đèn dùng hơn ba năm rồi."

Người phụ nhân lúc trước chỉ kéo lấy tay con gái của mình, không tiếp tục mở miệng.

"Tại hạ không chỉ muốn mua một ngọn, nếu nhà các vị có thì cứ mang đến đây, tại hạ sẽ chọn vài cái." Triệu Phụ Vân vừa nói xong, những người khác lập tức đứng dậy trở về nhà mình, vị mẫu thân của hai đứa bé cũng lau hai tay vào quần áo, sau đó quay người đi vào trong nhà.

Triệu Phụ Vân cũng đi theo, chỉ thấy nàng đẩy ra cánh cửa gỗ không khóa, đi vào trong phòng, chỉ một lát sau đã mang ra ba ngọn đèn.

Vừa nhìn thấy ba ngọn đèn trên tay nàng, Triệu Phụ Vân đã nhận ra một cây trong đó đã "nguội lạnh" từ lâu, mà hai cây còn lại ẩn chứa một đám hỏa khí.

Hiển nhiên là ngọn đèn không có hỏa khí kia đã rất lâu không được sử dụng.

Hai ngọn đèn còn lại, một cái được làm bằng gốm, cái còn lại được làm từ một đoạn trúc.