Chương 14: Khói lửa nhân gian(3)

"Khí" là một từ có rất nhiều ý nghĩa, ngoài ý nghĩa thông thường mà người thường vẫn hiểu thì còn có một tầng nghĩa sâu hơn.

Hai ngọn đèn kia mặc dù hiện tại không được thắp sáng, nhưng trên đó vẫn ẩn chứa một loại "hỏa khí" mà người thường không thể thấy được.

Triệu Phụ Vân có thể cảm nhận được sự bền bỉ của hỏa khí bên trong hai ngọn đèn kia, đây chính là đặc điểm của khói lửa nhân gian, chỉ có như vậy mới khiến "thần hỏa" lưu lại nhân gian lâu hơn.

"Hai cái này đều có thể." Triệu Phụ Vân chỉ vào hai ngọn đèn được làm bằng gốm cùng với đốt trúc nói.

"Vậy... vậy... hai cái này..." Vị phụ nhân kia vừa định đưa hai ngọn đèn tới, lại rụt trở về, nàng muốn hỏi có thể bán được bao nhiêu tiền, nhưng lại có chút ngại.

"Hai cái một hào bạc!" Triệu Phụ Vân nói.

Một hào bạc chỉ lớn chừng một hạt đậu, với nhà nghèo mà nói là một khoản tiền không nhỏ, nhưng đối với Triệu Phụ Vân thì không đáng vào đâu.

Vị phụ nhân kia vội vàng gật đầu, Triệu Phụ Vân vừa nhận lấy hai ngọn đèn thì những người khác cũng đã mang đèn nhà mình đến.

Có người thậm chí là đem hết toàn bộ đèn cũ đã lâu không dùng đến, có người mang theo mấy ngọn trong tay, có người dùng bao vải đựng mười mấy ngọn đèn.

Trong đó có không ít ngọn đèn đã tản hết hỏa khí, cho nên Triệu Phụ Vân cũng không mua, chỉ chọn lấy những ngọn đèn còn đang sử dụng.

Tin tức hắn thu mua đèn nhanh chóng lan ra, người người nhà nhà rục rịch mang đèn đến, Triệu Phụ Vân cũng không cự tuyệt, thu mua một mạch hơn năm mươi cái mới dừng lại, hắn còn mua thêm chút dầu thắp, mẫu thân của hai đứa bé dùng giỏ trúc đựng đèn, giúp hắn mang về tiểu viện.

Hắn trở về phòng, ngồi xuống, nhìn những ngọn đèn được vị phụ nhân kia bày ngay ngắn trên bàn, trầm ngâm suy nghĩ.

Ban đầu hắn chỉ định mua bảy ngọn là đủ, nhưng nhiều người đưa đến, hắn cũng không tiện cự tuyệt, bảy ngọn cũng được, bảy bảy bốn mươi chín ngọn cũng chẳng sao.

Đèn càng nhiều, trận cơ của pháp trận càng thêm mạnh mẽ, đạo tràng cũng nhờ đó mà có thêm lực lượng phòng hộ.

Hơn nữa, tuy khói lửa nhân gian trên mỗi ngọn đèn không lớn, nhưng số lượng lại nhiều, sau khi tụ lại cũng rất khả quan.

Trong lòng hắn chợt nảy ra một ý tưởng khác, nhưng đây cũng chỉ là ý tưởng thoáng qua, có thể thực hiện được hay không còn phải xem thiên thời địa lợi, xem có cơ hội hay không.

Nhưng cho dù là ý tưởng gì, hiện tại cũng phải tạm thời gác lại, trước mắt cần phải lo bày trận đã.

Những ngọn đèn này được chia làm ba loại: gốm, trúc cùng với đồng, trong đó đèn đồng có số lượng ít nhất, còn gốm cùng với trúc thì nhiều nhất.

Hắn dự định dùng những ngọn đèn này để bày Thất Tinh Trận, hỏa khí tạo ra từ ba loại vật liệu làm đèn tuy có đôi chút khác biệt, nhưng đặc tính căn bản của khói lửa nhân gian là tính mềm mại, bền bỉ, tự nhiên sẽ hòa vào làm một.

Đôi chút khác biệt giữa thuộc tính kim, mộc, thổ không ảnh hưởng đến đại cục, ngược lại còn giúp hắn hiểu thêm về ngũ hành.

Có vài ngọn đèn sạch sẽ, có vài ngọn thì dính đầy dầu mỡ.

Đèn sạch hẳn là thường được đặt bên trong phòng ngủ, còn đèn dính dầu mỡ hẳn là được đặt bên trong bếp.

Hắn ngồi xuống, lấy ra miếng vải lau sạch dầu mỡ, sau đó lại lấy ra dao khắc, tỉ mỉ khắc từng chữ của "Xích Viêm Thần Chú" lên từng ngọn đèn.

Xích Viêm Thần Chú không dài, chỉ hơn ba mươi chữ, nhưng cũng khiến hắn mất trọn một ngày mới khắc xong, việc này khiến cho tinh thần của hắn có chút mệt mỏi.

Hắn trước tiên liền thiền định một lúc, sau đó lại đi ra sân, hít thở âm lộ trên bầu trời đêm, tinh thần mới khôi phục được hơn phân nửa.

Hắn đem pho tượng Xích Quân của mình ra, đặt trên mặt đất, sau đó ngồi đối diện với pho tượng, như thể đang có hai "người" ngồi đối diện nhau.

Tất cả ngọn đèn đều được thắp sáng, đặt ở xung quanh hai người tạo thành một vòng tròn.

Tổng cộng có bốn mươi chín ngọn đèn, số còn lại đều được đặt sang một bên.

Trong bóng tối, một vòng ánh đèn chiếu sáng căn phòng.

Khi hắn nhắm mắt, bắt đầu tụng niệm Xích Viêm Thần Chú, từ trên người hắn cùng với thần tượng bắt đầu phát ra ánh sáng đỏ, bên trong ánh sáng đỏ còn ẩn chứa một chút ánh vàng kim mờ ảo.

Ánh sáng kim hồng bắt đầu tỏa ra.

Bên trong ánh lửa, những dòng chữ được khắc trên thân đèn bắt đầu lập lập lòe phát sáng.

Ánh sáng này hòa vào ngọn lửa, khiến cho ánh đèn vốn dĩ hiu hắt trở nên sáng rực.

Ngay cả lớp ngoài cùng của ngọn lửa vốn có màu vàng trắng, cũng như được nhuộm thêm một chút ánh vàng kim.

Phàm hỏa nhân gian, vào giờ phút này đã hóa thành Linh Hỏa.

......

Xà Ca vốn không mang họ Xà, nguyên danh của hắn là Lê Dũng, nhưng vì được tộc lão trong tộc tán thành, nên được ban cho họ "Xà", vì thế người cùng trang lứa thường gọi hắn là Xà Ca.

Nam Lăng phủ có rất nhiều người giỏi thuật nuôi âm dưỡng cổ, tuy lấy cường giả vi tôn, nhưng cũng không phải không có quy tắc.

Mỗi vài năm, nơi đây sẽ tổ chức thịnh hội đấu cổ đấu linh, từ đó tuyển ra vương giả trong đồng loại, người chiến thắng có thể lấy tên cổ làm họ.

Bà nội của Xà Ca được xưng là Xà Vương bên trong xà cổ, được người đời gọi là "Vụ Trạch Xà Bà".

Mỗi vị cổ vương đều có quyền chỉ định một hậu bối làm truyền nhân, mà Xà Ca chính là người được bà công nhận.

Do đó, xung quanh hắn luôn có một nhóm người tụ tập, một phần vì hắn là truyền nhân của Vụ Trạch Xà Bà, phần khác là vì cổ trùng mà hắn nuôi thực sự rất mạnh.

"Xà Ca, ngươi nói xem, hắn mua nhiều đèn như vậy để làm gì?" một thanh niên đi chân đất hỏi.

Nam Lăng phủ thường xuyên có mưa, nên thanh niên nơi đây khi không lên núi thường thích đi chân đất, xắn quần, để ngực trần, tóc búi cao, một số người còn cạo trọc đầu, để lộ ra một cỗ dã tính.

"Xà Ca, ngươi cùng với Ô Đầu đã tâm thần tương thông, sao không để cho nó đi do thám một chút, xem hắn đang làm gì?" có người đề nghị.

Lê Dũng liếc mắt nhìn người vừa nói.

Cặp mắt của hắn rất to, hơi lồi, con ngươi hẹp dài giống như mắt rắn, người bị hắn nhìn chằm chằm đều sẽ sinh ra một loại cảm giác sợ hãi.