Nữ quỷ bên dưới nửa người đang ngập trong bùn nước, tà khí ẩm ướt từ mái tóc đen ướt nhẹp bốc lên như làn sóng đen, muốn nuốt chửng Bạch Miêu.
Bạch Miêu kêu lên một tiếng "meo" như sợ hãi, khi sắp bị tóc đen bao phủ, móng vuốt nàng nhanh chóng cào tới, linh quang lóe lên trên móng vuốt sắc nhọn, xé toạc làn tóc đen.
Tóc đen đứt đoạn dưới móng vuốt mèo, Bạch Miêu chui ra khỏi lỗ hổng, cũng không lập tức chạy mà linh hoạt cong người, lao vào sau lưng nữ quỷ, song trảo điên cuồng cào cấu đầu nàng.
Đầu tóc của nữ quỷ nhanh chóng bị xới tung , tóc đen tản ra, nhưng lại quỷ dị quấn lấy Bạch Miêu.
Bạch Miêu cảm nhận được nguy hiểm, quay người chạy vào bên trong màn mưa, chạy dọc theo con hẻm đầy bùn lầy.
Bàn chân chân xin xắn giẫm trên bùn nước, nàng cảm giác như có một lực hút đang dính chặt lấy bốn chân mình, một luồng âm lãnh men theo chân mèo chui vào cơ thể.
Trái tim nàng kịch liệt nhảy lên, một cảm giác nguy hiểm dâng lên trong lòng, nàng nhanh chóng lao về phía bức tường của ngôi nhà bên cạnh.
Trong nháy mắt nàng vừa nhảy lên, một làn sóng đen bỗng nhiên dâng lên từ trong khe nước bên dưới mái hiên, một người phụ nữ tóc tai rối bù trồi lên.
Mái tóc đen quỷ dị như rắn đen, quấn lấy Bạch Miêu, khóa chặt không gian nhảy lên của nàng, nhưng Bạch Miêu cực kỳ linh hoạt, giữa không trung, bốn chân nàng đạp lên trên tường, lại nghiêng người lao ra, một luồng gió như bốc lên quanh thân, giúp nàng chạy ngang trên tường.
Vất vả lắm mới thoát khỏi mái tóc quỷ dị trong mưa gió, nàng chạy nhanh dọc theo chân tường.
Nàng phát hiện mình dường như đang lạc lối trong những con hẻm bẩn thỉu của Vụ Trạch huyện thành dưới cơn mưa này.
Nàng vốn không quen thuộc nơi này, lại thêm mưa gió che khuất tầm nhìn, từng tòa viện trạch đều bị che lấp.
Sau khi thoát khỏi nữ quỷ, nàng lập tức nhảy lên tường, chui vào bên trong một tòa viện trạch.
Mùi ẩm mốc xộc vào mũi, nàng cảm thấy vô cùng khó chịu. Nơi này nóng nực, ẩm ướt, khiến toàn thân nàng không thoải mái.
Bên trong bóng tối, nàng nhìn rõ trong phòng có một dãy hũ lớn, nàng rơi xuống trên nắp của một cái hũ trong số đó.
Đúng lúc này, một con mãng xà lớn chui ra từ bên trong một cái hũ khác, há miệng đớp lấy nàng.
Bạch Miêu xù lông, hoảng sợ nhảy lên, lại chui lên tường, luồn ra ngoài qua khe hở.
“Mèo hoang ở đâu ra vậy?”
Vừa chui qua tường, sang một căn phòng khác, nàng liền nghe thấy giọng một bà lão.
Giọng nói vừa dứt, nàng thấy một con trùng đỏ như mũi tên bắn tới.
Một luồng gió nổi lên quanh thân, nàng uốn người giữa không trung, né tránh con trùng đỏ, chui lên tường, rồi lại chui ra ngoài màn mưa.
Trong phòng còn nguy hiểm hơn ở bên ngoài.
Toàn thân ướt sũng khiến nàng cảm thấy lạnh buốt.
Đúng lúc này, nàng nhìn thấy cuối ngõ có một người đứng đó, âm trầm, không nhìn rõ trong mưa.
Người đó kéo một sợi xích sắt, từng bước tiến tới, xích sắt kéo lê trên mặt đất, phát ra âm thanh vô cùng chói tai.
Nàng ngửi thấy mùi tử khí nồng nặc.
Đây không phải người, mà là một con "Thi Khôi".
Đồng thời, nàng phát hiện con quỷ nước kia đã đuổi theo từ bên trong dòng nước ở ngõ nhỏ.
Trên mái nhà, không biết từ lúc nào, có một vật giống con khỉ ngồi đó, đôi mắt âm u lạnh lẽo.
Linh giác nhạy bén của Bạch Miêu cảm nhận được mình đã bị bao vây.
Nàng không khỏi thốt lên: “Chẳng lẽ cả huyện Vụ Trạch này đều là tà ma ngoại đạo sao?”
Nàng nhận ra mình đã bị mắc kẹt bên trong huyện thành Vụ Trạch này, không biết lối ra.
Đúng lúc này, tai nàng khẽ động đậy, mơ hồ nghe thấy tiếng tụng kinh.
“Đây là, Xích Quân?”
Nàng lập tức chạy về hướng tiếng tụng kinh.
Bạch Miêu dừng lại bên dưới mái hiên, nhanh chóng run rẩy cơ thể, một làn hơi nước tản ra, đồng thời xua tan đi luồng âm tà bám trên người nàng.
Nàng kêu lên một tiếng "meo", một luồng hổ uy nhàn nhạt xuất hiện, như để tự trấn an bản thân, rồi lại lao vào màn mưa tầm tã.
Nàng chạy dọc theo chân tường, nhảy lên cây, rơi xuống mái nhà tranh, hay góc phòng.
Mỗi bước chân đều được tính toán tỉ mỉ, không để bản thân bị bao vây hoàn toàn, bất quá, vòng vây vẫn không ngừng thu hẹp.
May mắn là, một lỗ hổng vẫn chưa bị lấp kín, mà hướng của lỗ hổng đó chính là nơi phát ra tiếng tụng kinh.
Nàng suy đoán, có phải tiếng tụng kinh khiến những âm tà chi vật theo bản năng tránh đi hướng đó.
Nàng giẫm lên gió, nhảy vọt trong mưa gió.
Tiếng tụng kinh càng lúc càng lớn, xuyên thấu qua màn mưa.
Đứng trên mái nhà, nàng đã mơ hồ nhìn thấy ánh sáng le lói trong màn mưa bụi.
Đó là ánh đèn, mờ ảo nhưng không thể che giấu được những tia sáng vàng kim bên trong ánh lửa.
Lúc này nàng cảm thấy có chút xúc động.
Trong cơn mưa lớn của Vụ Trạch huyện, nơi mà trong thời gian ngắn đã trở thành nơi hội tụ của tà ma trong lòng nàng, lại có một đạo tràng "Xích Quân"?
Đúng lúc này, một con khỉ quỷ dị từ dưới mái hiên nhảy ra, vươn tay chụp về phía Bạch Miêu đang ở góc phòng.
"Meo!"
Bạch Miêu nhảy vào trong mưa, mượn lực gió, lập tức bay qua con hẻm, rơi vào trên đầu tường căn tiểu viện có ánh đèn vàng kim.
Khi nàng nhảy lên, không chỉ bàn tay của con khỉ quái dị bắt hụt, mà một sợi tóc đen theo màn mưa bay đến cũng quất hụt.
Bạch Miêu quay đầu nhìn lại, phát hiện con khỉ quái dị đã xuất hiện ngay chỗ góc phòng mình vừa đứng, dùng hai mắt âm u nhìn về phía mình.
Trên nóc nhà phía đối diện, một nữ quỷ áo trắng tóc đen đang ghé vào, dùng đôi mắt trắng dã nhìn nàng.
Nhưng chúng nó cũng không tiếp tục đuổi theo, dường như đối với căn tiểu viện này có chút kiêng kỵ.
Nàng biết rõ, đạo tràng "Xích Quân" sẽ khiến mọi tà ma không dám đến gần, nếu đến gần sẽ bị thiêu đốt mọi ý niệm tà ác.
Nàng thu lại những suy nghĩ không nên có, thành tâm thành ý, nhảy xuống tường, rơi xuống chân tường của căn tiểu viện, đưa mắt nhìn vào căn phòng vẫn đang sáng đèn.
Qua màn mưa, căn tiểu viện này mang lại một cảm giác yên bình hiếm có.