Chương 18: Trong mưa(4)

Nàng nhanh chóng đi vào dưới mái hiên cong, đến bên cửa, nhìn vào bên trong.

Nàng thấy ở trong phòng chính có một người đang nằm bên dưới ánh đèn, ngực che một cuốn sách, đang cao giọng tụng Tán Kinh "Xích Quân".

Nàng biết có rất nhiều kinh văn về Xích Quân, mỗi nơi mỗi khác, có "Trú Thân Kinh", "Xích Viêm Thần Chú", "Tán Kinh".

Kinh văn người này đang tụng là Tán Kinh( kinh văn ca tụng), âm điệu lúc cao lúc thấp, chứa đựng cảm xúc mãnh liệt, ánh đèn trong phòng cũng nương theo âm thanh của hắn mà chập chờn, như đang chống đỡ với mưa gió bên ngoài.

Khi gió cuốn mưa tạt vào trong phòng, ngọn đèn bên trong lại không bị thổi tắt.

Nàng thấy trên thân những ngọn đèn trong phòng đều có khắc chữ, bên trong ngọn lửa lại lóng lánh sắc kim.

Ánh sáng vàng chiếu vào trên người nàng, một luồng hơi ấm phả vào mặt.

Nàng cảm thấy hắc khí trên người như bị thiêu đốt bên trong ánh lửa, trong lòng hiểu rõ, nếu như không đến được nơi này, nàng có lẽ đã bị mắc kẹt bên trong màn mưa của Vụ Trạch huyện.

Một sợi tóc đen cháy thành khói đen bên trong ánh sáng.

Nàng không dám vào, chỉ đứng ngoài cửa quan sát.

Dần dần, vì mưa gió quá lớn, dù đứng ở bên dưới mái hiên vẫn bị mưa tạt vào người. Đồng thời, nàng cảm nhận được âm tà bên ngoài ngày càng dày đặc, những tà vật truy sát nàng trước đó đã tụ tập lại.

Thậm chí nàng cảm thấy cả tòa tiểu viện đã bị bao vây, chỉ là mưa gió đã che khuất hình dạng của chúng.

Nhưng những tà ý, hung ác, ánh mắt âm trầm vẫn rơi trên người nàng, không cho nàng rời khỏi nơi này.

Bạch Miêu nhìn người đang nằm tụng "Xích Quân Tán Kinh" bên trong phòng, dường như hắn không hề phát giác chuyện ở bên ngoài. Nàng nhẹ nhàng nhảy qua cửa, chui vào, nấp dưới ánh đèn cách cánh cửa không xa, sau đó nhẹ nhàng rũ đi nước mưa trên người.

Lại nhìn kỹ người kia, nàng cảm thấy hắn rất quen mắt, hồi tưởng lại một chút, mới nhớ ra đã từng gặp hắn ở Xích Quân Miếu.

"Là hắn, hắn không phải người Vụ Trạch huyện này sao?" Nàng thấy trang phục của Triệu Phụ Vân, cùng khí chất trước đó, đều không giống người Vụ Trạch huyện.

Theo cảm nhận của nàng, người của Vụ Trạch huyện đều có một cỗ âm lệ, ánh mắt đầy hung ý như dã thú, bọn họ thường tỏ ra sợ sệt, cúi đầu trước người khác, nhưng khi cúi đầu, lại lén lút quan sát người khác.

Thói quen như côn trùng bên trong bóng tối này, khiến nàng cảm thấy mình như lạc vào một bầy côn trùng.

Hôm nay, nàng càng phát hiện ra nơi này không chỉ là tổ côn trùng, mà còn có rất nhiều kẻ nuôi âm tà.

Đúng lúc này, nàng nghe thấy có tiếng động, có thứ gì đó leo lên tường sân nhỏ. Nàng nhìn ra, đó là con khỉ trước đó suýt bắt được nàng.

Dù vẫn có mưa bụi che khuất, nhưng vì sân nhỏ không lớn, ánh lửa trong phòng hắt ra, mắt mèo của nàng thấy rõ lông trên người con khỉ kia rất thưa thớt, như thể bị người huấn luyện thường xuyên đánh đập, khiến nó bị rụng lông cùng với đầy sẹo.

Nhưng trong mắt nó lại tràn đầy hung ý, thú tính pha lẫn một chút điên cuồng.

Nàng biết, Thần Hỏa "Xích Quân" sẽ tự động thiêu đốt những thứ âm tà, còn con khỉ này là thú, ý chí ẩn trong thân xác, sẽ không bị thiêu đốt khi đến gần.

Đúng lúc này, nàng nghe thấy tiếng huýt sáo trong mưa, nàng lập tức nghĩ đến mệnh lệnh của người huấn luyện khỉ.

Quả nhiên, sau khi nghe thấy tiếng huýt giục giã, trong mắt con khỉ dâng lên một sự điên cuồng. Nó nhảy qua sân, nhẹ nhàng đáp xuống đất, trên người có treo một cái móc, bên hông là một thanh đoản kiếm.

Con khỉ mặt sẹo này dường như được huấn luyện võ nghệ.

Nó nhảy xuống tường bên trong cơn mưa, ba bước thành hai, chạy về phía cửa phòng. Một cỗ thú tính hoang dã cùng với hung ý được huấn luyện bộc phát, gió cuốn mưa bay như muốn xông vào phòng.

Nàng không khỏi kêu lên một tiếng "meo", vừa lo lắng, vừa cảnh báo.

Ngay khi tiếng kêu của nàng vừa dứt, một tia lửa le lói xẹt qua khoảng không trước cửa, như một lưỡi đao ánh sáng, cắt qua con khỉ đang nhảy trên không trung.

Con khỉ bị lực lượng bên trong ngọn lửa đánh bật ra, ngã lăn trong bùn nước. Lông trên người nó không bị cháy, nhưng thần khí lại như bị tổn thương nặng nề, hung ý hoàn toàn biến mất, nó run rẩy nằm trên mặt đất, khí tức nhanh chóng tiêu tan.

Bạch Miêu quay đầu nhìn lại, thấy người kia đã đứng dậy khỏi ghế mây, một tay mang theo một cuốn sách đặt ở bên hông, một tay buông lỏng ra phía sau.

Hắn khoác một thân sa y màu xám, tung bay trong gió, khẽ cau mày nhìn ra mưa gió bên ngoài, dường như không hề nhìn thấy con khỉ đang co giật bên trên mặt đất. Tiếng huýt sáo thúc giục con khỉ bên ngoài càng lúc càng trở nên chói tai, nhưng con khỉ dường như đã hoàn toàn mất đi sức sống, nằm bất động trong bùn đất.

Dù mưa gió cũng không thể che giấu được sự phẫn nộ ẩn chứa trong đó. Một lúc lâu sau, tiếng huýt sáo bên ngoài im bặt, chỉ còn tiếng mưa gió. Nhưng Bạch Miêu nhìn ra bên ngoài, lại cảm thấy sự kiềm chế đến cực điểm, như thể đang có vô số tà ma đang chờ lệnh xông vào.

Đúng lúc này, Triệu Phụ Vân lên tiếng: "Thế nào, các vị cao tu ở Vụ Trạch huyện muốn vây đánh ta, một giáo dụ của Đại Chu Quốc sao? Các ngươi muốn tạo phản à? Ta muốn xem, một lần chết hai giáo dụ, các ngươi làm sao thoát khỏi sự trừng phạt của Xích Viêm Quân Đại Chu Quốc!"

Triệu Phụ Vân biết rõ, người ở đây đã quyết định quy thuận Đại Chu Quốc, vậy chắc chắn có lý do của họ.

Theo Triệu Phụ Vân biết, vùng Nam Lăng này chịu áp lực từ Thiên Sơn Quốc ở sâu trong rừng rậm.

Thiên Sơn Quốc là một quốc gia minh ước, có yêu, quỷ, chiếm núi làm vua, đương nhiên, còn có nhân loại, bọn hắn cùng nhau xây dựng nên một quốc gia vừa hỗn loạn vừa có trật tự riêng.