Hắn tế luyện tượng thần Xích Quân nhiều năm, bản thân lại dung nhập vào bên trong trận, nhìn như là Bắc Đẩu Thất Tinh, nhưng thực chất lại là Cửu Tinh, người, tượng thần, cùng với trận pháp đã hòa thành một thể.
Sắc trời dần vào đêm, bên trong tiểu viện mơ hồ có ánh đèn hắt ra, xua tan bóng tối.
Ngày hôm sau, trời mới tạnh được vài hôm lại bắt đầu đổ mưa.
Triệu Phụ Vân ngồi trên chiếc ghế mây trong gian nhà chính, chăm chú đọc cuốn "Linh Vật Bổn Tương Kinh".
Một tu sĩ, tu luyện ra pháp lực, ngưng luyện huyền quang là một cửa ải. Nhưng nếu chăm chỉ, kiên trì, đa số người vẫn có thể ngưng luyện huyền quang, vì cần nhất là ý chí và sự chăm chỉ, còn tu luyện pháp thuật lại cần ngộ tính.
Đối với một tu sĩ mà nói, tu ra pháp lực, ngưng luyện Huyền Quang chính là một nấc thang, nhưng chỉ cần chăm chỉ, kiên trì, đa số mọi người đều có thể làm được.
Dù sao ngưng luyện Huyền Quang cũng chỉ cần chăm chỉ cùng với nghị lực, nhưng tu hành pháp thuật lại phải cần ngộ tính.
Tựa như nhóm lửa, đá lửa đánh vào nhau, hỏa tinh rơi xuống, hỏa diễm liền bùng lên.
Nhưng có một số người ngộ tính lại như củi ướt, vô luận làm như thế nào cũng không thể đốt lên được.
Mà muốn Trúc Cơ, ngoại trừ ngộ tính, còn phải cần cơ duyên.
Trúc Cơ cần nội ngoại tương hợp.
Dùng pháp lực Huyền Quang của bản thân kết hợp với Chân Sát để tạo thành phù lục, đưa vào tạng phủ khí hải, giống như gieo một hạt giống, từ đó khiến cho pháp lực đột phá gông cùm xiềng xích, hình thành một loại biến hóa về chất.
Mà Chân Sát thế gian, vốn không thoát khỏi Âm Dương, Ngũ Hành, đa phần đều theo Ngũ Hành mà đến.
Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, Ngũ Hành Chân Sát, chỉ cần có được một là có thể nhập Khí Hải, Trúc Cơ thành công.
Ngoài ra còn có Phong, Lôi, Nguyên Từ, Hàn Băng, Thuần Dương, Huyền Âm, Độc Chướng…, thậm chí có người cho rằng Quỷ Thần cũng là một loại "Sát", khó mà kể hết.
Bởi vậy, có người xếp "Cổ" vào Quỷ Thần, coi là linh chủng, nhưng Triệu Phụ Vân cùng đạo sư trong núi lại cho rằng "Cổ" bất quá chỉ là "quái vật" mà thôi.
Trong cùng một cảnh giới, pháp lực không thể tăng trưởng vô hạn, chỉ có thể tôi luyện tinh thuần. Đương nhiên, trong đó có phân chia thượng, trung, hạ phẩm, nhưng không có sự khác biệt quá lớn. Tuy nhiên, từ Huyền Quang đến Trúc Cơ lại là một bước chuyển mình về chất.
Tuy hắn phụng mệnh sư môn xuống núi đến đây làm giáo dụ, nhưng bản thân cũng không thể chậm trễ việc tu hành.
Muốn Trúc Cơ nhưng lại không thể rời khỏi nơi này để tìm Chân Sát, chỉ có thể tự mình ngưng luyện.
Thiên Đô Sơn có rất nhiều người tu hành, tuy có những nơi tự nhiên ngưng tụ Chân Sát, nhưng lại vô cùng đắt đỏ.
Hắn không có gia tộc chống lưng, đương nhiên không mua nổi, chỉ còn cách tự thân vận động.
Ngọn đèn sau lưng hắn đã không còn là phàm hỏa, mà đã có một tia hình thức ban đầu của Chân Sát.
Hắn ngồi ở nơi đó, trong mũi ngửi được hương thơm của đèn dầu thiêu đốt, nghĩ thầm nếu có thêm dầu đàn hương thì sẽ có tác dụng an thần, nhưng hắn còn chưa quen thuộc nơi đây, người thường lại không có thứ này, cho nên vẫn chưa mua được.
«Linh Vật Bổn Tương Kinh» giảng về linh tính cùng với công dụng của vạn vật trên thế gian, lại chỉ ra trong hoàn cảnh nào sẽ tương hợp với vật nào, sẽ xuất hiện biến hóa gì.
Bất luận là luyện đan hay luyện bảo, đều cần phải thông hiểu đặc tính của linh vật.
Vì vậy, mỗi khi đạo sư trên núi giảng về dược tính của thảo dược, hắn đều chăm chú lắng nghe.
Mưa càng lúc càng lớn, gió nổi lên, cả sân nhỏ chìm trong màn mưa bụi, không nhìn rõ bầu trời bên ngoài.
Mưa bụi che khuất đi ánh sáng cùng tầm mắt.
……
Một tiểu Bạch Miêu thân hình thon dài, tai nhọn, đang nhảy vọt bên dưới mái hiên, cố gắng tránh né cơn mưa lớn. Nhưng dù nó cẩn thận đến đâu thì bộ lông trắng muốt vẫn bị thấm ướt, khiến nàng vô cùng khó chịu.
Lắc lắc nước mưa trên thân, nàng bắt đầu phân biệt phương hướng, có lẽ là mưa quá lớn, mưa bụi dày đặc, khiến nàng không cách nào xác định phương vị.
Những ngôi nhà trước mắt như ẩn như hiện, cả Vụ Trạch huyện thành dường như chìm trong một màn quỷ dị.
Bạch Miêu đột nhiên quay đầu cảnh giác, chỉ thấy trong màn hơi nước mờ ảo bên dưới mái hiên, hình như có một bóng đen đang chui ra khỏi óng khói nằm trên mái hiên sau lưng mình.
Dù bị mưa bụi che khuất tầm nhìn, nhưng nàng vẫn thấy rõ bóng đen gần trong gang tấc.
Đó là một người tóc tai bù xù, mặc quần áo rách nát, đang bò trên mặt đất đầy nước, trông vô cùng quỷ dị.
Bạch Miêu lập tức nhảy lên tường, đây chỉ là một ngôi nhà trệt nên nàng chỉ cần vài bước là đã có thể nhảy lên đầu tường, đáp lên trên mái hiên nhà ngói.
Quay đầu nhìn xuống, nàng phát hiện kẻ tóc tai bù xù kia đã đến chỗ nàng vừa đứng, đang ngẩng đầu nhìn lên.
Nàng thấy đó là một nữ tử sắc mặt tái nhợt, tóc ướt sũng, đôi mắt chỉ toàn tròng trắng, không thấy tròng đen, đang nhìn chằm chằm Bạch Miêu trên tường.
Đây là Âm Quỷ, Bạch Miêu có thể khẳng định.
Vừa chạm vào ánh mắt của nữ quỷ, nằng đã cảm thấy hồn phách của mình như muốn bị hút đi.
Bạch Miêu run lên, lông trên lưng dựng đứng, kêu lên một tiếng "meo".
Một luồng sát khí như hổ uy bỗng nhiên dâng lên, nàng không lùi mà tiến, nhảy xuống từ trên mái hiên.