Chương 4: Sư Tôn

Đang lúc thất thần nhìn chiếc đèn hoa đăng trôi xa,bỗng Bạch Nhã Hi giật mình khi nghe thấy tiếng nam tử xa lạ cạnh cô lên tiếng:

"Nhã Hi sư tỷ"

Bạch Nhã Hi quay đầu lại nhìn,bên cạnh cô ngoài A Cửu ra thì giờ đây còn xuất hiện thêm 2 nam tử bạch y.Họ thần sắc nghiêm nghị,dáng người cao ráo,vận trên người bộ bạch y càng khiến người khác thấy e dè khi đứng trước họ.Cô còn chưa kịp suy nghĩ lại xem nhân vật này rốt cuộc là ai thì A Cửu đã vui vẻ lên tiếng:

"Lâm sư huynh,Phong sư đệ,hai người cũng xuống núi thả đèn sao?"

"A Cửu sư muội cũng ở đây?" người mặc bạch y tên Lâm Hàn Tử bây giờ mới nhìn sang bên cạnh Bạch Y Nhi,thấy A Cửu ở đây hắn khá bất ngờ.

"Ân,ta dẫn Nhã Hi xuống núi giải khuây,huynh xuống núi để thả đèn?"

"Không phải,ta và Phong Ngôn sư đệ nhận mệnh Mặc tông chủ xuống núi đưa Nhã Hi sư tỷ về" Lâm Hàn Tử lãnh đạm nói.

"Đúng vậy Nhã Hi sư tỷ,cũng nên về thôi.Mạc tông chủ đang đợi tỷ ở chính đường đó" Bấy giờ người không lên tiếng Phong Ngôn cũng mở miệng nói,y ôn hòa mỉm cười nhìn A Cửu và Bạch Nhã Hi.

"Ân,chúng ta đã biết.Đã làm phiền nhị vị rồi".

"Không phiền không phiền"

"Vậy chúng ta cũng đi thôi,không nên để sư tôn đợi lâu a". Bạch Nhã Hi dù có chút luyến tiếc nhưng cuối cùng cũng phải mở lời,cả 4 người liền ngự kiếm về môn phái.

-Đông Sơn Phái-

Bạch Nhã Hi trên đường đến chính đường mà lòng không khỏi hồi hộp,nàng không ngờ sẽ gặp sư tôn nhanh như vậy,còn chưa chuẩn bị gì.Không biết dung mạo của nàng thế nào,không biết nàng nhìn thấy cô sẽ có biểu hiện gì? không biết có đối xử lạnh nhạt như cô viết trong nguyên tác không? trong đầu cô xuất hiện hàng loạt những câu hỏi "không biết".Chẳng mấy chốc đã đến chính đường,Bạch Nhã Hi do dự đứng ngoài cửa.Cô không biết có nên vào trong không,đang lúc định rời khỏi thì bên trong phát ra tiếng một nữ nhân nhàn nhạt hỏi:

" Đến rồi sao lại không vào?"

Bạch Nhã Hi giật mình,không còn cách nào khác.Hôm nay dù không muốn gặp cũng phải gặp,hít một hơi thật sâu,cô cẩn thận đẩy cửa đi vào.Bên trong phòng rộng lớn nhưng không trang trí gì nhiều,hai bên xung quanh sắp đặt hai chiếc lư hương bằng đồng đang tỏa ra mùi trầm hương rất dễ chịu,dưới đất có một chiếc thảm màu đỏ rất mềm,dẫm chân lên rất thoải mái.Phía trên cùng là một chiếc ghế ngồi được trạm khắc bằng gỗ rất tỉ mỉ,nữ nhân ngồi trên ghế mặc một bộ bạch y thêu hoa mẫu đơn,dung nhan đẹp tựa thiên tiên biểu cảm lãnh đạm nhìn cô,đây chắc hẳn là sư tôn a.Bạch Nhã Hi cúi người thi lễ,cất tiếng:

"Sư tôn"

Bạch y mĩ nhân nhíu mày,nhìn Bạch Nhã Hi hỏi:

"Sao đã đến mà không vào?"

" Đồ nhi không biết nên đối mặt với người như thế nào"

Nghe hai tiếng "đồ nhi" Mặc Thiên Dung có chút ngỡ ngàng,dường như người trước mắt không còn là một đứa trẻ ngỗ ngược lúc trước,bản thân cảm thấy càng ngày càng không hiểu y.Nén lại sự kinh ngạc và vui vẻ, Mặc Thiên Dung tiếp tục hỏi:

" Vì sao không biết nên đối mặt như thế nào?".

"Ta..đồ nhi tự ý xuống núi,không chịu tu hành,suốt ngày ham chơi.Để sư tôn phải lo lắng cho đồ nhi,là đồ nhi sai". Bạch Nhã Hi thở dài trong lòng,dù gì nàng cũng xuyên thư vào nhân vật này,nhận lệnh anh hệ thống phải thay đổi số phận cho Bạch Nhã Hi,không được ngang ngược,phải khép mình vào kỷ luật!

"A,bây giờ con mới biết con ham chơi? không chịu tu hành? con có biết tu vi của con 2 năm nay dậm chân tại chỗ ở mức kim đan sơ kỳ?!" Mặc Thiên Dung dùng giọng điệu trưởng bối tức giận mà chất vấn.

"Ngàn vạn lần là đồ nhi sai".

"Biết được như vậy là tốt,đừng để lúc nào cũng là ta theo sau bảo vệ con,con cũng đã 20 tuổi,cũng lớn cả rồi.Không nên lúc nào cũng tự ý chạy đi như vậy có biết không hả?" giọng Mặc Thiên Dung cũng dịu dần,ôn tồn khuyên bảo

" Sư tôn dạy phải,từ giờ đồ nhi sẽ không tự ý đi như vậy nữa"

"Ân,cũng muộn rồi.Con về phòng trước đi,sáng mai đến tìm ta,ta dạy con nâng cao kiếm pháp".

"Vâng,đồ nhi liền về phòng,người cũng nghỉ sớm".

"Ân"chờ Bạch Nhã Hi ra ngoài,Mặc Thiên Dung liền nhắm mắt dưỡng thần.Hôm nay đang xử lý chính vụ trong phái cùng trưởng lão lại nhận được tin A Cửu dẫn Bạch Nhã Hi xuống núi chơi,vết thương chưa lành mà đã tự ý đi như vậy.Thật khiến nàng lo lắng mà.Bỗng ngoài cửa bước vào một nữ tử khác,người này mặc lam y nhàn nhã bưng một khay đồ ăn bước vào,nhẹ nhàng nói:

"Thiên Dung,ngươi xuống dùng cơm đi"

"A Diên a,Nhã Hi lớn thật rồi"

"Ừm" Người tên Diên Tư nói khẽ,không quên chỉ tay vào khay thức ăn.

Mặc Thiên Dung bước xuống nhận lấy khay thức ăn rồi để vào chiếc bàn nhỏ gần đó.Gắp từng chút thức ăn mà từ tốn bỏ vào trong miệng nhai,nuốt xuống.Nàng quay lại nhìn người đang ngồi đối diện và nói:

"Y không còn căm ghét ta nữa"

"Ta biết,vừa rồi đứng ngoài cửa ta cũng có nghe qua"

"Ta thật là,cũng trách ta năm đó làm như vậy.Nếu năm đó ta không làm như vậy chắc giờ đây chúng ta đã rất thân thiết đi ,y cũng sẽ không hận ta nhiều năm như vậy".

"Ngươi không cần tự trách mình,nếu năm đó ngươi không làm như vậy...thì không biết sẽ có bao nhiêu người phải bỏ mạng". Diên Tư nhìn người trước mặt,lặp lại những câu mà mình thường nói,chỉ mong Mặc Thiên Dung không nghĩ quá nhiều đến chuyện năm đó để mà làm ra chuyện gì ngu ngốc.

"Haizzz,đều là quá khứ.Ta nguyện dùng quãng đời còn lại để chăm sóc y,bảo vệ y.Ta muốn bù đắp tất cả,ta muốn cho y một cuộc sống bình yên,ta muốn cho y cảm nhận được tình thương của người nhà như bao đứa trẻ khác,thứ mà y lẽ ra nên có".

" Y đã lớn rồi,không còn là đứa trẻ bướng bỉnh năm đó ngươi mang về nữa.Y cũng 20 tuổi rồi"

"Ta biết,nhưng đối với ta..y mãi mãi vẫn chỉ như một đứa trẻ mà thôi".

Hết chương 4

Thụ đã lên sàn rồi a~

=)))