Ở thế giới cũ, Bạch Nhã Hi là nghiên cứu sinh của viện nghiên cứu y dược học, đương nhiên cô hiểu rõ Thiopentone là gì. Thiopentone là một loại thuốc gây tê toàn thân barbiturat có thời gian tác dụng ngắn, giải phóng nhanh. Thiopentone trước đây được dùng khá phổ biến , nhưng sau này người ta đã thay thế nó bằng propofol.
Nhưng hơn hết, tại sao loại thuốc này lại ở đây? Chẳng lẽ cũng có người hiện đại xuyên thư đến thế giới này?
Vừa mới nghĩ tới có thể cũng có người khác đến đây, Bạch Nhã Hi đã thấy lạnh cả sống lưng. Sao mọi việc càng ngày càng đi sai quỹ đạo vốn có của nó vậy?
Bạch Nhã Hi: Hệ thống, ngoài ta ra thì còn có người nào ở thế giới thực xuyên thư đến đây không?
Ánh sáng xanh một lần nữa lại lờ mờ xuất hiện. Trên chiếc bảng xanh dần dần xuất hiện một vài dòng chữ
[ Ngoài kí chủ ra thì truyện " Sư tôn, người chạy không thoát đâu " còn tiếp nhận thêm hai người chơi khác. Hiện tại tôi vẫn chưa liên lạc được với hệ thống của họ ]
" Ngươi có biết hai người kia xuyên vào nhân vật nào không? "
Bạch Nhã Hi thật tò mò, Mặc Thiên Dung rốt cuộc gây thù chuốc oán với ai mà khiến người kia rắp tâm bơm chất Thiopentone vào người.
[ Xin lỗi, thông tin này tôi không thể cung cấp được cho kí chủ. Ngay cả tôi cũng không biết họ xuyên vào nhân vật nào. Việc người chơi xuyên thư vào nhân vật nào là sự sắp xếp ngẫu nhiên của sếp bọn tôi ]
" Ầy, thôi vậy. Lúc khác ta sẽ đi tìm hiểu thêm "
Bạch Nhã Hi cõng Mặc Thiên Dung, nhanh chóng ngự kiếm đến tiểu sơn động. Kì lạ ở chỗ, rõ ràng lúc cứu y lên cô đã dùng linh lực để rút nước ra khỏi cơ thể, vậy mà đến bây giờ vẫn chưa chịu tỉnh. Bạch Nhã Hi lo sợ nàng bị va đập vào đâu nên vô cùng khẩn trương, nhanh nhanh chóng chóng phi thẳng đến cái sơn động kia nhằm giúp y kiểm tra tình trạng sức khỏe.
Bên này nói là sơn động thì có hơi ngoa, đây chẳng qua là một cái hang đá tầm trung, hai người ở lại thì cũng coi là tạm ổn.
Việc đầu tiên Bạch Nhã Hi làm sau khi vào đây là tạo một tầng kết giới thật dày, sau đó lại đặt một cái đạo cụ có khả năng cách âm. Xong xuôi tất cả, cô mới an tâm đặt Mặc Thiên Dung xuống đất.
Bạch Nhã Hi đầu tiên dùng linh lực để tạo nhiệt, sơn động vốn dĩ lạnh lẽo nay lại được phủ lên một tầng hơi ấm. Mọi thứ gần như đã xong xuôi, ngặt nỗi, y phục của sư tôn thảm không tả nổi. Y phục vốn trắng thuần nay lại dính một mảng bùn đất, ở phía vai áo không biết va quệt vào cái gì mà lại rách một lỗ to bằng nắm đấm. Hơn hết, nó ướt từ đầu đến chân.
Bạch Nhã Hi đấu tranh tâm lí rất lâu. Bây giờ cởi hay không cởi ? Nếu cởi, khi tỉnh dậy sư tôn sẽ đạp cho mình một cước? Nếu không cởi, sư tôn bị bệnh, khi khỏi cũng sẽ đạp cho mình một cước? Chọn cách nào cũng đều thảm a!
Cuối cùng, Bạch Nhã Hi cũng đưa ra một quyết định táo bạo, cô cởi.
" Phi lễ chớ nhìn "
Ngoại bào của Mặc Thiên Dung được Bạch Nhã Hi cởi xuống,cô cẩn thận dùng linh lực hong khô cho nó. Trên người Mặc Thiên Dung lúc này chỉ còn lại một tầng trung y che chắn cơ thể. Bạch Nhã Hi không đành lòng để sư tôn lạnh chết, cuối cùng vẫn là cởi ra ngoại bào, đắp lên người y.
" Sư tôn a sư tôn, sao ngươi lâu tỉnh vậy? chẳng lẽ cái thuốc thiopentone kia người ta cho quá liều. Ài ài vậy cũng không được, ai mà ác vậy trời, thuốc mà cũng dám dùng bừa "
Bạch Nhã Hi mệt mỏi ngồi cạnh sư tôn, cả buổi chiến đấu với tử thi, cộng thêm việc dùng liên tiếp hai lọ tăng tu vi khiến giờ phút này cô cảm thấy đầu choáng váng, cổ họng khô khốc.
Không ngờ Mặc Thiên Dung lúc ngủ lại đẹp đến vậy, nó không phải là nét đẹp lạnh lẽo, cấm người đến gần. Mà đó là nét đẹp dịu dàng hiếm thấy, gương mặt trắng, bờ mi dài, sống mũi cao, môi đỏ hồng... tất cả đều rất đẹp.
Khi dòng suy nghĩ kết thúc, Bạch Nhã Hi giật mình khi phát hiện mình vậy mà môi chạm môi với Mặc Thiên Dung.
Bạch Nhã Hi gấp gáp li khai Mặc Thiên Dung, cô bước đi loạng choạng rời khỏi sơn động.
" Bạch Nhã Hi, ngươi đúng là cặn bã. Vậy mà dám cưỡng hôn người ta "
Mặt Bạch Nhã Hi đỏ như trái cà chua, đôi tay không tự chủ được mà chạm lên môi. Vừa nãy hôn xuống, cô cảm nhận được xúc cảm mềm mềm. Môi Mặc Thiên Dung lành lạnh như kem, vừa nhìn đã muốn cắn. Ấy ấy Bạch Nhã Hi , ngươi lại đồi bại rồi, sao lại có ý nghĩ điên rồ như thế.
Bạch Nhã Hi tim đập mạnh, hai bàn tay úp lên mặt liên tục lắc đầu cho tỉnh táo. Nhưng ngược lại, càng muốn quên thì hình ảnh kia lại liên tiếp xuất hiện trong đầu.
" Ngươi bị làm sao vậy này, sao tim mình đập mạnh quá. Bị bệnh rồi? "
Không,hình như... mình yêu rồi.
Thật lạ, mặc dù Bạch Nhã Hi viết truyện bách hợp, nhưng chưa bao giờ cô biết rung động với bất kì người con gái nào.
Bạch Nhã Hi suy ngẫm, mình rốt cuộc rung động với Mặc Thiên Dung từ khi nào? Có lẽ thời gian cùng y ở sơn môn, được chung sống với y nên mình mới rung động chăng?
Bạch Nhã Hi tính tình thẳng thắn, nhưng ngay tại lúc này cô lại không dám thừa nhận cảm xúc của mình. Liệu Mặc Thiên Dung có thích mình không? Hay là chỉ một mình mình đơn phương?
" Haizz, phiền quá. Thôi chẳng nghĩ nữa, giấu được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu. Tốt nhất là không để Mặc Thiên Dung biết "
Bạch Nhã Hi vào lại sơn động, sư tôn nàng vẫn ngủ say như chết. Từ lúc xác định được tình cảm của mình, Bạch Nhã Hi có cố gắng thế nào cũng không thể nhìn sư tôn một cách bình thường.
Nhớ đến khoảnh khắc môi chạm môi, tim cô lại đập loạn, không thể kiềm chế. Bạch Nhã Hi len lén nhìn Mặc Thiên Dung đang say giấc. Cô nghiêng đầu hôn lên môi y, dù chỉ là một nụ hôn nhẹ tựa chuồn chuồn lướt nước, cũng đủ khiến Bạch Nhã Hi thỏa mãn.
Đến tận tối Mặc Thiên Dung mới tỉnh, Bạch Nhã Hi thấy thế liền đưa nước cho cô uống
" Ngươi uống đi, vừa mới tỉnh dậy chắc khát nước lắm "
Mặc Thiên Dung không ngần ngại đón lấy chiếc ly, uống một ngụm.
Mặc Thiên Dung: Đây là đâu?
Bạch Nhã Hi cười hì hì giải thích
" Ngươi không biết đâu, lúc ngươi bất tỉnh có một đám tử thi đuổi giết chúng ta, may mà ta tu vi cao thâm nên mới thoát khỏi. À đúng rồi, hình như lần này có sự can thiệp của ma tộc. Ngươi bị một kẻ đeo mặt nạ bắt đi, còn bị đẩy xuống hồ. Lúc hắn tẩu thoát ta thấy trên người hắn có một tầng khói đen bao phủ. Liệu đó có phải người của ma tộc không ? "
Mặc Thiên Dung nhíu mày, rồi lại gật đầu
" Nếu nghe ngươi miêu tả như thế, thì khả năng cao là người của ma tộc "
Bạch Nhã Hi sau khi xác định được tình cảm của mình, cô không ngừng luyên huyên bên tai người thương. Cô kể đủ chuyện trên trời dưới đất, nhưng tuyệt nhiên giấu nhẹm chuyện thuốc thiopentone.
Mặc Thiên Dung nghe mãi mà thấy phiền
" Nói xong chưa ? "
Bạch Nhã Hi ngoan ngoãn gật đầu
" Xong rồi xong rồi "
Mặc Thiên Dung : Vậy bây giờ nói chuyện chính, ngươi trả lời thành thật cho ta. Nếu dám nửa lời giả dối, ta phế tu vi của ngươi.
Bạch Nhã Hi nuốt nước miếng cái ực, tự nhiên nghiêm túc hẳn lên. Bạch Nhã Hi ngồi ngay ngắn, bây giờ mới gật đầu, tỏ vẻ thành thật.
" Tại sao sau một đêm, ngươi lại có thể bước vào cảnh giới Nguyên Anh kỳ? "
-------------------------------------
TIỂU KỊCH TRƯỜNG
Bạch Nhã Hi sau khi xác định được tình cảm của mình, cô không ngừng luyên huyên bên tai người thương. Cô kể đủ chuyện trên trời dưới đất, thao thao bất tuyệt từ sáng đến tối.
Mặc Thiên Dung: Nói xong chưa ? phiền quá.
Bạch Nhã Hi đôi mắt ngập nước, tỏ vẻ đáng thương. Cô tựa như một con chó nhỏ dụi dụi vào người y
" Vợ ghét em à " (ಥ﹏ಥ)