Phong Ngôn : Sư tôn, bây giờ chúng ta phải làm sao? Chẳng lẽ vẫn tiếp tục tiến vào?
Nhan Thu cau mày, mãi sau mới gật đầu
" Đúng vậy. Nhưng tránh đả thảo kinh xà, tốt nhất vẫn nên ẩn dấu khí tức, cùng nhau hoạt động "
Mặc Thiên Dung bên cạnh gật đầu, rất hài lòng đối với ý kiến của sư tỷ. Ngay cả trưởng môn cũng đồng ý rồi,mọi người tất nhiên không ai dám ý kiến thêm.
Đoàn người phái Hoa Sam theo sát nhau mà đi, ai cũng sợ bị bỏ lại một mình. Từ đầu đến cuối Bạch Nhã Hi vẫn thủy chung nắm chặt tay sư tôn, nàng cũng không muốn trải nghiệm cảm giác đứng một mình ở nơi khỉ ho cò gáy này. Vả lại, bám theo sư tôn lại là an toàn nhất. Ngộ nhỡ có thứ gì từ bụi cây nhảy ra còn có y bảo vệ.
Đi được một lúc, bên tai nàng tự nhiên nghe thấy tiếng chuông reo. Mũi Bạch Nhã Hi từ xưa đã thính, nhanh chóng ngửi được một cỗ mùi thơm nhàn nhạt.
Tự nhiên thấy có điểm không đúng, vừa nãy còn nghe thấy một vài đệ tử tám chuyện, giờ đây thứ Bạch Nhã Hi cảm nhận được chỉ là tiếng bước chân của hai người.
Có dự cảm chẳng lành , cô quay ngoắt lại xem xét tình hình. Không xem thì thôi, vừa mới quay người lại đã giật bắn mình. Cư nhiên đằng sau không một bóng người, một đoàn tất cả tổng cộng mấy chục đệ tử cứ thế biến mất không một dấu vết.
Bạch Nhã Hi cả kinh, bàn tay nắm lấy tay Mặc Thiên Dung lại càng muốn nắm chặt hơn. Giọng nàng hơi run, sợ hãi lên tiếng
" Sư tôn, mọi người biến mất rồi! "
" Ta biết "
" Cái gì? Sao ngươi biết mà không nói. Không biết giờ này mọi người đang ở đâu, có an toàn không, hay là lại trở thành bữa sáng của nữ quỷ "
Bạch Nhã Hi càng nghĩ càng sợ, ấp úng hỏi
" Sư tôn, chẳng lẽ mọi người bị... "
Mặc Thiên Dung trừng nàng một cái: Nói bậy, suốt ngày chỉ biết nghĩ linh tinh. Đám người Nhan Thu kia đường đường là hoá thần trung kì, làm sao có thể xảy ra bất trắc?
Bạch Nhã Hi bây giờ mới thấy mình lo xa. Trong thế giới này chia cấp bậc thành: Luyện Khí kỳ, Trúc Cơ kỳ, Kim Đan Kỳ, Nguyên Anh Kỳ, Luyện Thần kỳ, Hoá Thần kỳ. Mà nhóm người kia ngoại trừ ở bậc Kim Đan thượng kì đệ tử, hai trưởng lão đều đạt đến cảnh giới Hoá Thần trung kì. Làm sao có thể xảy ra chuyện?
Bạch Nhã Hi không khỏi tò mò, hai người kia đều là hoá thần trung kì, không biết lão quái vật sư tôn nhà mình là ở cấp bậc nào.
" Sư tôn a sư tôn "
" Hửm? "
" ngươi tu luyện đến giai đoạn nào rồi ? "
Còn chưa đợi Mặc Thiên Dung trả lời, từ xa có một mũi tên xé gió bay đến. Chỉ thấy Mặc Thiên Dung hét lớn, không hề do dự chắn thay cho Bạch Nhã Hi.
Mặc Thiên Dung trúng tên lảo đảo sắp ngã. May mắn được đồ đệ đỡ lấy
Bạch Nhã Hi lo lắng sắp khóc tới nơi
" Sư tôn, ngươi có sao không? Vì sao lại đỡ cho ta "
Mặc Thiên Dung mệt nhọc, nàng chẳng buồn nói, cứ thế lịm đi.
Chẳng đợi Bạch Nhã Hi kịp hoảng, một mùi tanh tưởi bốc lên, trong bóng tối, một nhóm tử thi đang trong quá trình phân hủy cứ thế tiến lại gần.
Không còn thời gian chần chừ , Bạch Nhã Hi trực tiếp cõng sư tôn đang hôn mê bỏ chạy. Đám thi thể kia cũng không rảnh, chúng nhanh nhẹn lượn lách qua từng đám cây, đuổi theo sát vách.
" Chết tiệt, cứ chạy như này thì kiệt sức mất. Mặc Thiên Dung a Mặc Thiên Dung. Ngươi đỡ tên cho ta làm gì, nếu bây giờ người tỉnh táo là ngươi thì có phải tốt không! Ách.. sao đám kia dai như đỉa vậy, ta không thể nào cắt đuôi được "
Bạch Nhã Hi mặt đỏ phừng phừng, nàng khó nhọc thở hổn hển. Bình thường thể lực của cô không tồi, nhưng bây giờ vừa chạy vừa cõng một người , cô sắp không chịu nổi nữa. Chẳng lẽ đến thế giới này mới gần 2 tháng, cư nhiên lại tại chỗ này bỏ mạng? Không! Ta không cam tâm, nhất định phải sống sót, nhất định!
Bạch Nhã Hi quyết định không chạy nữa, nàng dùng khinh công bay lên một cây cổ thụ, miễn cưỡng đặt Mặc Thiên Dung tại đó. Xong xuôi, đám thi kia cũng vừa vặn tuổi tới nơi.
Bạch Nhã Hi từ trên cây nhảy xuống, đáp đất an toàn. Nhìn một đám thi thể với mùi tanh tưởi của tử khí, cô sắp nôn rồi. Bạch Nhã Hi miệng niệm chú, khẽ tuyền Tuyết Lạc Kiếm.
Kiếm vừa ra khỏi vỏ đã tạo nên ánh hào quang, Bạch Nhã Hi giờ phút này không hề do dự, trực tiếp cầm kiếm lao thẳng vào kẻ địch.
Mỗi nhát kiếm chém xuống, đám thi kia lại rít gào, tạo nên một thanh âm ghê rợn. Bạch Nhã Hi cầm kiếm chặt đứt đầu một thi thể có ý định đánh lén. Đầu vừa rơi khỏi cổ, chỗ miệng vết thương bắn ra một chất màu đen đặc sệt.
Không ngờ, thi thể kia vừa mới bị mất đầu nhưng lại vẫn chiến đấu được . Bạch Nhã Hi dần dà rơi vào thế hạ phong.
" Không ổn, đám thi thể này lúc sống cũng đạt đến Kim Đan đại viên mãn. Một mình mình nếu đấu với một đám như này, sớm muộn cũng bại "
Đến tận giờ phút này Bạch Nhã Hi mới thấy hối hận. Tại sao lúc trước không cố gắng tu luyện, nâng cao tu vi? Để rồi giờ đây lại rơi vào tình huống như hiện tại? Đến cả một đám Kim Đan Kỳ cũng đánh không xong.
Ngay lúc Bạch Nhã Hi định buông xuôi, để mặc đám tử thi kia cắn xé. Tiếng hệ thống vang lên, gieo cho cô một tia hi vọng.
[ Kí chủ, dùng công pháp của phái Hoa Sam đi. Ngươi cứ đánh thường như này bao giờ mới hạ được chúng ]
Bạch Nhã Hi xúc động sắp khóc đến nơi. Sao bản thân lại ngốc vậy chứ. May mà có hệ thống nhắc nhở, chứ không nàng cũng quên mất mình là tu tiên giả.
Bạch Nhã Hi lùi lại hai bước, miệng niệm chú:
" Tà linh kiếm ảnh, nhất hệ! "
Tức khắc, trên không xuất hiện hàng ngàn thanh kiếm, cứ thế lao thẳng vào đám thi thể mà chém. Mỗi thanh kiếm đều chứa linh lực của Bạch Nhã Hi, kiếm chém đến đâu, đám thi thể kia lại ngã xuống đến đấy, chúng không còn khả năng đứng dậy chiến đấu nữa.
" Không hổ là công pháp của Hoa Sam phái, chưa đến nửa khắc đã xử lí xong xuôi đám tiểu lâu la này "
Bạch Nhã Hi lúc này thực vui vẻ, khoe mẽ năng lực của mình với hệ thống.
Ngay lúc tưởng chừng mọi việc đã xong, Bạch Nhã Hi định quay lại tìm sư tôn thì từ xa tiếng chuông bạc lại reo lên. Đám thi thể kia vừa nãy còn chết như ngả rạ, nay đã như không có chuyện gì, tiếp tục đứng thẳng, lao về phía Bạch Nhã Hi mà cắn xé.
" Không xong! "
Bạch Nhã Hi phản ứng nhanh nhẹn, vừa lúc tránh được ma trảo của tên kia. Trên trán của cô lúc này lấm tấm mồ hôi, hẳn là đã không còn khả năng chiến đấu.
" Hệ thống, còn cách nào không? Ta không đủ linh lực để thi triển kiếm thuật. Mà xem ra đám thi này còn hung hãn hơn vừa rồi! "
[ Kí chủ, đám thi này vừa nãy do thanh âm của tiếng chuông mà sống dậy. Bây giờ chỉ còn cách tìm ra người điều khiển, thẳng tay tiêu diệt thì mới may ra tránh thoát ]
" Chết tiệt, giờ phút này ta còn không đủ năng lực tiêu diệt đám này, sức đâu mà đòi giết kẻ kia "
Bạch Nhã Hi: Phải rồi, ta nhớ shop hệ thống có đồ giúp tăng tu vi, ta muốn nó!
[ Lúc trước kí chủ mua ngọc may mắn, bây giờ còn 16 điểm kinh nghiệm. Kí chủ định dùng bao nhiêu ]
Bạch Nhã Hi: Đổi hết 16 điểm kinh nghiệm sang thuốc tăng tu vi đi, giữ mạng vẫn quan trọng hơn.
[ Hoàn tất giao dịch ]
Tức khắc 4 lọ thuốc dần xuất hiện, Bạch Nhã Hi nhanh chóng chụp lấy, không hề do dự ăn liền hai lọ.
Hệ thống lúc này hoảng rồi
[ Kí chủ, dùng liền hai lọ như vậy sẽ sinh ra tác dụng phụ ]
" Sao không nói sớm?!! "
Thôi đành vậy, dù sao cũng lỡ rồi, muốn tác dụng phụ thì liền tác dụng phụ đi.
Thuốc vừa vào miệng đã tan, Bạch Nhã Hi nhăn mày, thuốc gì mà đắng dữ thần.
Sau khi hấp thu xong đống thuốc kia, cô cảm nhận trong người tràn đầy tinh lực. Những vết xây xát do chiến đấu vừa rồi rất nhanh liền lành lặn. Từng đợt linh lực cứ thế cung cấp, tuôn trào như những con sóng,chúng thẳng tắp rót vào đan điền khiến tu vi Bạch Nhã Hi ngày càng tăng cấp.
Bạch Nhã Hi trên trán lấm tấm mồ hôi, từ nãy tới giờ đã tăng được hai bậc tu vi, nhưng thứ thuốc kia vẫn chưa hết tác dụng, nó vẫn không ngừng cung cấp linh lực, Bạch Nhã Hi chỉ còn cách ngồi xếp bằng, tích cực hấp thu. Nếu không làm vậy, khả năng cơ thể cô sẽ nổ tung!
Rất nhanh, Bạch Nhã Hi đã bình ổn được cơ thể, cô không còn cảm thấy nóng nữa. Thay vào đó là sự thăng hoa cả về thể xác lẫn tinh thần. Đúng vậy, Bạch Nhã Hi vậy mà tăng liên tiếp 4 bậc tu vi. Trực tiếp bước vào giai đoạn Nguyên Anh thượng kỳ!
" Haha, bổn cô nương sẽ cho đám lâu la các ngươi biết tay! "
Sức mạnh của Nguyên Anh kỳ quả thực khác xa so với cấp bậc kim đan. Bạch Nhã Hi lúc này tựa một con báo- dũng mãnh và nhanh nhẹn. Cô trực tiếp vươn người nhảy từ trên cây xuống, dứt khoát chém đứt đầu một thi thể gần nhất.
Đám thi thể kia rít gào, đôi mắt không tròng, sâu hun hút đó không hẹn mà nhìn Bạch Nhã Hi.
Bạch Nhã Hi lùi lại hai bước, miệng khẽ niệm chú
" Tà linh kiếm ảnh, tam thức! "
Rất nhanh, trên trời bắt đầu nổi gió, những cây cổ thụ lâu năm cũng vì gió quá mạnh mà bắt đầu nghiêng ngả. Trên không trung từ lúc nào đã hình thành sấm sét. Những tia sét màu bạc thẳng tắp đánh xuống khoảng đất trống, khói bụi hòa cùng mùi tanh tưởi của tử khí. Chỉ sau ba đạo thiên lôi, đám tử thi kia giờ đây cũng chỉ còn là một đống thịt vụn.
Hệ thống: Ra tay cũng dứt khoát đấy.
Bạch Nhã Hi cười hì hì, bắt đầu giải thích
" Ngươi cũng thấy rồi đấy, vừa nãy ta dùng linh lực đánh chúng, vậy mà đám kia còn sống dậy? Ta đây là không có hứng thú tiếp tục đánh nên mới hủy đi thân thể. Ta đâu có rảnh, sư tôn còn đang chờ ta.. Đúng rồi, Mặc Thiên Dung vẫn ở một mình "
Bạch Nhã Hi không còn hứng thú càm ràm với hệ thống nữa, cô trực tiếp dùng khinh công bay lên cây tìm kiếm. Không ngờ, người vừa rồi còn nằm đây nay biến mất chẳng còn tàn ảnh.
" Đâu rồi đâu rồi, chẳng lẽ sư tôn mất đà ngã từ trên cây xuống? No, không thể, nếu như thế thì đã gây ra động tĩnh, mình nhất định sẽ nghe thấy "
Bạch Nhã Hi bây giờ lo lắng rồi, bản thân thế mà để lạc sư tôn ở cái nơi khỉ ho cò gáy này. Lúc về biết ăn nói với mọi người thế nào?
Không còn cách nào khác, Bạch Nhã Hi ngưng tụ linh lực vào mắt, miệng niệm chú
" Thiên Nhãn Độc Ưu, khai "
Vừa dứt câu, tầm nhìn của Bạch Nhã Hi đã tăng lên đáng kể, ngay cả bóng tối trong khu rừng cũng không thể cản trở được tầm mắt của nàng. Rất nhanh, Bạch Nhã Hi đã thấy được Mặc Thiên Dung cách đó không xa. Nhưng khiến người ta lạnh sống lưng chính là, y cư nhiên thần sắc mông lung, nghe theo sự điều khiển của một tên đeo mặt nạ mà di chuyển.
Bạch Nhã Hi cắn răng, tay nắm chặt thành quyền, hẳn là tức giận. Nhưng lúc này cô vẫn đủ tỉnh táo để ngự kiếm bay đi cứu người.
Vì khoảng cách giữa cô và Mặc Thiên Dung không khác biệt lắm, rất nhanh đã đuổi kịp.Bạch Nhã Hi đáp xuống một khoảng đất trống, bên cạnh là hồ nước. Tên đeo mặt nạ dường như cũng ý thức được, hắn không trốn tránh mà cười nham nhở. Không đợi Bạch Nhã Hi kịp phản ứng, tên đeo mặt nạ trực tiếp đẩy Mặc Thiên Dung xuống hồ rồi biến mất vào một làn khói đen.
Bạch Nhã Hi thấy thế lao thẳng xuống hồ cứu người. Làn da vừa tiếp xúc với mặt nước đã trở nên lạnh cóng, da gà từng đợt nổi nên. Nhưng không vì thế mà Bạch Nhã Hi bỏ cuộc. Không hiểu sao , ngay tại thời khắc này, lí trí và con tim đều mách bảo: Nhất định phải cứu y cho bằng được.
May mắn nước hồ cũng không quá sâu, Bạch Nhã Hi không nhanh không chậm tìm được Mặc Thiên Dung đang bất tỉnh nhân sự. Cô đạp nước bơi đến gần, hai tay vòng qua eo Mặc Thiên Dung, cố gắng đẩy y lên mặt hồ.
Hai người vừa lên tới nơi cũng đã kiệt sức. Bạch Nhã Hi thở hổn hển, cố gắng bình ổn tâm trạng.
Mà bên này Mặc Thiên Dung cũng không may mắn đến thế, da của nàng vốn trắng nay lại càng trắng như da người chết, khiến Bạch Nhã Hi một phen sợ không nói lên lời.Cũng may là người vẫn còn thở, chứ không Bạch Nhã Hi sợ là đã lăn ra khóc tang.
Bạch Nhã Hi một lần nữa dùng Thiên Nhãn tìm đường, quả nhiên thấy cách đó khoảng một nén hương đi đường có một cái tiểu sơn động. Cô cõng Mặc Thiên Dung lên, dự định sẽ đến đó nghỉ ngơi trước. Chỉ là vừa đi được mấy bước, chân đã đạp phải một thứ gì cưng cứng. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn rõ Bạch Nhã Hi đã thấy lạnh sống lưng, cô hít sâu một hơi, nghi hoặc thốt lên
" Thiopentone? "