Chương 22: Bình yên trước giông bão

Bạch Nhã Hi thất thần nhìn tay nải . Nàng cư nhiên lại hối hận rồi, cái gì mà tiêu diệt yêu ma quỷ quái? Ta cũng không có hứng thú đi giải cứu thế giới!

Sau khi trở về từ nhà trưởng làng, Bạch Nhã Hi suy nghĩ đắn đo rất nhiều, ta thật ngốc a! Thế mà không suy nghĩ thấu đáo, lại xuyên đến cái thế giới quái quỷ này. Bây giờ mạng nhỏ càng ngày càng khó giữ, nếu cứ tiếp tục sợ rằng nàng hỏng mất!

Mắt thấy sắc trời ngày càng tối, Bạch Nhã Hi cũng ý thức được , thế mà bản thân sắp đi nộp mạng cho đại quỷ. Nhìn thấy Mặc Thiên Dung khoác tay nải, bộ dáng muốn ra ngoài, Bạch Nhã Hi gấp đến độ níu chặt tay áo y. Chần chừ một lúc , rốt cuộc mới lí nhí nói ra suy nghĩ của bản thân.

Bạch Nhã Hi: Hay là thôi đi, đợi khi khác rồi hãy khởi hành?

Chỉ thấy Mặc Thiên Dung khẽ cười, châm chọc

" Không có tiền đồ "

Bạch Nhã Hi chỉ thấy đầu mình ong ong vài cái, mặt đỏ tía tai, xấu hổ phản bác

" Đâu có, ta đây chỉ muốn nhanh nhanh tóm được nữ quỷ, hảo hảo trút giận! "

Vậy là thế đó, Bạch Nhã Hi vậy mà trúng chiêu khích tướng. Trong lòng một mảng đau khổ không dám nói, thành thành thật thật bám theo Mặc Thiên Dung ra cửa .

Có trời mới biết Bạch Nhã Hi tức giận thế nào. Trong lòng không khỏi phỉ nhổ Mặc Thiên Dung hàng ngàn lần . Nàng ta cư nhiên lại dùng lòng dạ tiểu nhân , thế mà dám nói khích mình.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, rốt cuộc đúng thật bản thân không có tiền đồ nên mới bị sư tôn lừa.

Bạch Nhã Hi không làm gì được , cơn giận tăng lên ngày càng mãnh liệt. Miệng nhỏ liên tục lầm bầm , chọc đến Mặc Thiên Dung sinh khí

" Ngươi lầm bầm cái gì? "

Bạch Nhã Hi lập tức bụm miệng, lửa trong lòng vì một câu nói của y mà bị dập sạch sẽ. Bạch Nhã Hi a Bạch Nhã Hi, ngươi đúng là không có tiền đồ!

Bạch Nhã Hi bây giờ có chút oán, ngược lại chỉ có thể nhịn. Dù sao vẫn phải ôm chặt đùi vàng, không thể để Mặc Thiên Dung sinh khí.

Nàng ra vẻ lấy lòng, tiến đến bóp vai sư tôn, giọng nói đúng kiểu tiểu nhân

" Ai, ta làm gì có lầm bầm gì a. Chỉ là ta thấy bản thân quá may mắn đi. Phúc khí quả thật lợi hại nên mới có thể bái ngươi làm thầy. Ngươi a người gì đâu mà vừa xinh đẹp lại tài giỏi. Thiếu nữ trong thiên hạ có đặt lại đây đều không bằng một góc của sư tôn "

Chân mày Mặc Thiên Dung lúc này mới giãn ra một ít. Nàng lại khôi phục hình thái băng lãnh, nhàn nhạt lên tiếng

" Miệng lưỡi trơn tru "

Bạch Nhã Hi cười hì gì theo sau, tiếp tục nịnh bợ, tâng bốc sư tôn lên tận trời xanh. Cuối cùng mới đổi lấy nụ cười của mĩ nhân.

Chuyến đi lần này đám người Bạch Nhã Hi không đi một mình. Mặc Thiên Dung truyền gọi hai trưởng lão cùng một nhóm đệ tử đi theo. Dù sao cũng phải phòng ngừa vạn nhất, nếu có chuyện gì ứng biến bất lợi, tất cả cùng hợp sức vẫn hơn là đơn phương độc mã.

Người đến một nam một nữ, nhìn tuổi tác giống 28,29. Bạch Nhã Hi biết đây là do pháp lực cao cường, ai biết rằng một đôi nam nữ này khéo khi lại già đến mức nào? Nam nhân người mặc trường bào vừa đến liền thi lễ

" Trưởng môn , người của Bích Ngâm Thiên Thành đều đủ "

Mặc Thiên Dung gật đầu, ý chỉ đã hiểu. Mà người phụ nữ kia bây giờ mới tiến đến, trực tiếp khoác tay Mặc Thiên Dung cười cười

" Chi Nhan Cốc chúng ta cũng đủ "

Bạch Nhã Hi há hốc không ngậm được miệng. Từ khi nào băng lãnh nữ nhân kia lại cùng người khác thân mật? Sao ta nghe nói người phụ nữ này cấm người đến gần mà?!

Mà thực lạ chính là, Bạch Nhã Hi thấy cảnh này thế mà lại khó chịu. Vì cái gì tự nhiên khó chịu? Nàng cũng không rõ. Bất quá Bạch Nhã Hi tự bao biện cho chính mình : Có lẽ cảm thấy bản thân không hiểu rõ nhân vật mình tạo ra nên mới buồn bực đi? Chắc hẳn là vậy rồi... chắc vậy.

Mặc Thiên Dung hơi nhăn mi tâm, nhưng cũng không đẩy cái người này càn quấy. Nàng chỉ nhẹ giọng, vỗ vỗ vài cái vào tay người kia

" Sư tỷ ngươi đừng quấy, phu quân ngươi trừng ta "

Người kia nghe vậy cũng buông tay, gãi gãi đầu

" Ngươi kìa, sư tỷ lần này xuất môn để phu quân tại gia,y trừng làm sao được ta? "

Mặc Thiên Dung thở dài, lúc này như nhớ tới cái gì, nàng hướng đồ đệ ngoắc tay

" Nhã Hi lại đây, mau bái kiến Nhan sư bá, Thẩm sư thúc "

Bạch Nhã Hi nghe theo, ngoan ngoãn lại gần , chắp tay thi lễ

" Nhan Thu sư bá hảo, Thẩm Khang sư thúc hảo "

Hai người gật đầu xem như chào hỏi. Bạch Nhã Hi vấn an xong liền lui ra phía sau, nhường không gian lại cho trưởng bối bàn chuyện.

Nàng nhàm chán ngồi chồm hỗm dưới đất, tay cầm que củi vẽ vòng tròn. Bỗng từ xa có tiếng bước chân, Bạch Nhã Hi ngước lên mới thấy một nam nhân anh tuấn tiêu sái , mái tóc búi gọn, người mặc trường sam ung dung đi tới. Người này không ai khác ngoài Phong Ngôn- cái người dạo gần đây hành tung bất lộ.

Phong Ngôn đến gần vỗ vai Bạch Nhã Hi, miệng cười Khanh khách

" Sư tỷ sao trông buồn rầu thế? Bị trưởng môn phạt sao? "

" Phạt cái đầu ngươi. Chẳng qua ta nhàm chán mới tới đây ngồi. Còn ngươi sao lại ở đây? Bình thường thấy ngươi cùng Lâm Hàn Tử dính nhau lắm mà "

" Ài "

Phong Ngôn thở dài, rồi lại lắc đầu, tỏ vẻ bất lực.

Phong Ngôn: Ta muốn ngồi trong khách điếm hảo hảo thưởng rượu. Thế mà bị sư phụ kéo tới làm nhiệm vụ.

Bạch Nhã Hi ngơ người. Nhưng chỉ một thoáng, nàng đã hiểu ra. Phong Ngôn là đệ tử của Chi Nhan Cốc, chuyên về luyện đan, điều chế thảo dược. Lần này bị gọi tới chắc là đề phòng có người bị thương, đệ tử của Chi Nhan Cốc sẽ ra tay tương trợ.

Bạch Nhã Hi cười cười nhìn kẻ giống mình cảnh ngộ. Bà đây cũng không muốn đi, thế mà bị Mặc Thiên Dung bắt đi. Đáng giận !

Lúc Phong Ngôn còn định kể lể, Mặc Thiên Dung đã gọi hai người cùng nhau khởi hành.

Hai người mặt ủ mày chau, bất đắc dĩ lên đường.

Theo như kế hoạch, trước hết đám người Bạch Nhã Hi sẽ chờ quỷ tân nương, từ đó tìm ra hang ổ của ả. Sau đó mới tiến đến điều tra tên thầy pháp kia sau.

Bạch Nhã Hi nằm trên mái nhà quan sát, gió lạnh không ngừng xối vào lưng khiến khuôn mặt vốn trắng bây giờ lại nhiễm thêm một tầng sương.

Bạch Nhã Hi cọ cọ vào người bên cạnh tìm chút hơi ấm, khi định thần lại mới biết, mình cư nhiên giống tiểu miêu cọ chân chủ. Mà người bên cạnh là Mặc Thiên Dung! Nhã Hi a Nhã Hi, ngươi một lần nữa lại không có tiền đồ.

Gương mặt Mặc Thiên Dung vẫn bình tĩnh như thường, băng lãnh. Kì quái chính là Bạch Nhã Hi nhìn thấy, bên tai y hình như có chút hồng? Ài, chắc mình hoa mắt thôi.

Mặc Thiên Dung: Sao không cọ nữa?

Bạch Nhã Hi: Không dám.. không dám cọ nữa, ngươi bớt nóng.

" Hừ "

Hai người đợi không quá một khắc, nữ quỷ kia rốt cuộc tới.

Lần này Bạch Nhã Hi có " diễm phúc " nhìn trực tiếp quỷ tân nương. Nàng ta vẫn vận trên mình bộ y phục huyết hồng, chân tay bị dây xích kìm hãm, không nhanh không chậm lượn lờ quanh thôn trang. Đến tận khi trời tờ mờ sáng, ả mới đi về phía ngược lại.

Mặc Thiên Dung: mau đuổi theo, đừng để mất dấu.

Đoàn người Hoa Sam phái cật lực theo gót, mãi mới đuổi kịp. Đáng tiếc, khi đuổi tới một ngọn núi ngoài thành lại để mất dấu nữ quỷ.

Trong lúc mọi người còn đang phân vân, bỗng từ xa có bóng hắc y nhân bay tới. Người nọ một thân y phục đen tuyền, cúi đầu thi lễ

" Đệ tử Bích Ngâm Thiên Thành bái kiến trưởng môn sư bá, bái kiến Nhan sư bá, sư phụ an "

Mọi người tiến đến đỡ hắn dậy, lúc này hắc y nhân kia mới cung kính báo cáo sự tình

" Đệ tử theo tới trước, đi vài vòng thăm hỏi thôn dân địa phương mới biết ngọn núi này là nơi pháp sư Trương Huấn sinh sống "

Bạch Nhã Hi một mặt biến sắc. Trái lại Mặc Thiên Dung dường như tiếp thu thông tin nhanh chóng, vẻ mặt như đã hiểu

" Quả nhiên, nữ quỷ kia rất có khả năng là tên Trương Huấn dùng thuật điều khiển "