Bạch Nhã Hi lúng túng, ậm ừ trả lời
" Thì ta trong lúc giao chiến với đám kia, gặp thời nên mới tăng tu vi. Chuyện chỉ có vậy thôi "
Mặc Thiên Dung nhíu mày
" Chỉ là tùy tiện tăng tu vi,mà tăng tận 3 cấp? "
Bạch Nhã Hi cảm thấy mình như bị tra hỏi bức cung, tự nhiên thấy trong lòng khó chịu
" Thì coi như ta là thiên tài đi, ngươi hỏi nhiều quá. Chẳng lẽ ngươi nghĩ ta tu cấm thuật chắc? "
Mặc Thiên Dung dù có nhiều điều hoài nghi, nhưng thấy đồ đệ nhà mình càng ngày càng sinh khí, nàng cũng không tiện hỏi nhiều. Quả thật, trên người Bạch Nhã Hi không có nổi một tia tà khí, chắc chắn y không tu cấm thuật. Chuyện tăng tu vi này đành đợi đến khi trở về, tìm thời cơ thích hợp để thăm dò.
Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng Mặc Thiên Dung vẫn cười cười, trêu chọc đồ nhi
" Hừ, ta thà nghĩ ngươi tu cấm thuật. Chứ không dám nghĩ ngươi là thiên tài "
Bạch Nhã Hi trợn trắng mắt, nữ nhân này sao vậy, ta cũng đâu phải thảm bại quá đâu, cũng có thể là thiên tài giấu nghề mà!
Mặc Thiên Dung: Trừng gì mà trừng? Bộ chưa thấy người đẹp bao giờ à?
Giờ khắc này Bạch Nhã Hi cảm tưởng, có phải tai mình có vấn đề rồi không? Mặc Thiên Dung hình như vừa trêu chọc mình? Nữ nhân băng lãnh trêu chọc mình?!
Bầu không khí thoáng chốc trở nên ngượng ngùng, Bạch Nhã Hi giơ tay đầu hàng, cô thực sự không thể chịu được cái nữ nhân này.
Bạch Nhã Hi thở dài: Ta đói rồi, giờ phải ra ngoài tìm đồ ăn. Ngươi ở đây hảo hảo chờ nha, ta kiếm đồ ngon về.
Còn chưa đợi Mặc Thiên Dung đáp ứng, Bạch Nhã Hi đã hí hửng nhảy chân sáo ra ngoài.
Bạch Nhã Hi vừa đi vừa ngâm nga bài hát.
" Haha, tự nhiên thấy giống chồng đi kiếm tiền nuôi vợ vậy ta "
" Ấy, cái gì vậy "
Một cái bóng nhỏ vụt qua khiến Bạch Nhã Hi giật mình, cô nhìn xung quanh, cẩn thận, dè dặt, chỉ sợ lại phải chiến đấu với một đám tử thi. Trong lúc Bạch Nhã Hi còn đang lo sợ, cuối cùng cái bóng đó cũng xuất đầu lộ diện. Đây đích thị là một con gà, không hơn không kém.
" Hừ hừ, con gà nhà ngươi cũng biết dọa người quá nha, làm lão nương giật hết cả mình. Chà chà, trông nhà ngươi cũng ngon miệng quá, ta nên làm gà hấp, gà nướng hay canh gà đây "
Vừa nghĩ thôi cũng đủ khiến Bạch Nhã Hi chảy nước miếng. Con gà kia thấy người thì hoảng loạn muốn chạy, nó nhanh chóng lẩn trốn vào đám cỏ gần nó, rất nhanh liền chạy mất dạng.
Bạch Nhã Hi cũng đâu để nó được toại nguyện, rất nhanh đã chạy theo sát phía sau
" Tiểu kê a tiểu kê, ngươi đừng chạy nữa, mau về với ta hahaha "
Bạch Nhã Hi đuổi một hồi cũng dần thấm mệt, cô quyết định không chơi trò mèo vờn chuột nữa, dứt khoát phi thẳng thanh kiếm về phía gà rừng. Tuyết Lạc kiếm xé gió mà đi, gà rừng bị thanh kiếm ghim thẳng vào thân cây, giãy giụa trong vô vọng.
Bạch Nhã Hi hí hửng chạy lại, không may va phải vật cứng trượt chân ngã sõng soài
" Đù má, cái gì vậy? Hôm nay ra đường không xem lịch hay sao mà toàn bị ngã "
Bạch Nhã Hi đứng dậy phủi sạch y phục, đất cát bám lên người rất nhanh được phủi xuống đất. Cô cẩn thận nhìn lại, thì ra thứ khiến mình té ngã là một cặp chuông nhỏ
" Hừm, sao ở cái nơi khỉ ho cò gáy này lại có một cái chuông trông cũng đáng giá ra phết. Cái này hình như là bạc nguyên chất chứ chẳng đùa "
Bạch Nhã Hi cầm chiếc chuông lên cẩn thận đánh giá.
Đây thật chất cũng chỉ là một cái chuông bạc, trên thân chuông có chạm khắc hình hoa mẫu đơn cùng một đôi chim yến.
" Thôi không sao, cái này cứ tạm cất đi, khi về sẽ đổi lấy tiền "
Bạch Nhã Hi không quan tâm lắm tới cái chuông bạc, cô vui vẻ tóm gà rừng lên, giọng dần biến chất
" Haha, tiểu kê a tiểu kê, hôm nay ta muốn ăn gà nướng~ "
Nói đoạn, Bạch Nhã Hi liền ngự kiếm , một đường đi thẳng về tiểu sơn động. Lúc này, bản thân Bạch Nhã Hi cũng không biết, mình vì một cái chuông bạc , rất nhanh liền tan cửa nát nhà.
Bạch Nhã Hi vừa đi,trên thân cây gần đó, một hắc y nhân đang thong thả đung đưa trên cành cây lớn . Hắn ta cười khoái trá, vô cùng hài lòng mà thốt lên
" Tốt lắm, kịch hay bây giờ mới mở màn "
---------------------------------------------------
Bạch Nhã Hi: Thế nào, ngon không? Có phải rất ngon đúng không?
Sau khi nhận được cái gật đầu từ sư tôn, Bạch Nhã Hi mới thỏa mãn tươi cười
" Đó đó, ta bảo mà, đây là công thức bí truyền 20 năm của nhà ta đó. Đây là công thức ướp gà thượng hạng, đương nhiên là phải ngon rồi háhaha "
Mặc Thiên Dung: Cái gì mà của nhà ngươi? Ta nhặt ngươi ở dưới núi mà, ngươi tìm được gia đình từ bao giờ?
Bạch Nhã Hi tức khắc ngậm họng, lắc lắc đầu tỏ vẻ ta cái gì cũng không biết.
Mặc Thiên Dung: Chúng ta là người tu đạo, ngươi cũng ít ăn mấy thứ này đi.
Bạch Nhã Hi trợn trắng mắt. Ngươi kêu ta ăn ít? Ta ăn được miếng nào? Ngươi ăn gần nửa con gà rồi mà còn bảo ta ăn ít đi?!
Đấy là trong lòng Bạch Nhã Hi nghĩ thế, chứ cô nào dám nói đâu. Người cô thương thì nói cái gì cũng đúng hết ấy, nàng ăn nửa con thì đã là gì, ăn nguyên con còn được nữa là.
Bạch Nhã Hi mỉm cười, si ngốc nhìn Mặc Thiên Dung. Cho đến khi y vỗ nhẹ vào vai cô mấy cái, Bạch Nhã Hi mới tỉnh
Mặc Thiên Dung: Ngươi cười cái gì? Còn không mau ăn đi. Chút nữa theo ta ra ngoài kiểm tra, xem đám người Nhan Thu bây giờ ở đâu.
Bạch Nhã Hi vừa nghe phải ra ngoài, trên mặt đã ỉu xìu. Mặt nhỏ phụng phịu, thiếu điều viết rõ hai chữ " Không muốn ".
Cô với lấy cái đùi gà mà nhấm nháp. Vừa ăn Bạch Nhã Hi vừa dương dương tự đắc. Không hổ là gà do mình làm, da gà được nướng giòn giòn, bên trong thịt mềm mềm, lại thơm thơm mùi nước sốt. Chà, quá đỉnh!
Mà không ngờ nguyên chủ trông vậy mà được việc quá. Trong nhẫn trữ vật thế mà chứa cả mấy đồ làm bếp. Nào là xoong, nồi, dụng cụ đánh lửa,.. Nhưng bất ngờ nhất phải kể đến đủ loại gia vị trên đời, là gia vị đó! Chuẩn bị gì mà chu đáo dữ, như là đi di cư không bằng.
Bạch Nhã Hi vừa ăn vừa hỏi:
" Thiên Dung a, sáng mai rồi đi được không, bây giờ cũng muộn rồi. Ta buồn ngủ quá~ "
Mặc Thiên Dung trừng mắt, dứt khoát vỗ vào ót đồ đệ. Bạch Nhã Hi kêu đau oai oái
" Sao ngươi đánh ta, ta bị ngươi đánh liền muốn gãy cổ rồi "
Mặc Thiên Dung: Ngươi không biết lớn nhỏ, cái gì mà Thiên Dung. Nói chuyện cũng thuận miệng quá nhỉ?
Bạch Nhã Hi không phục, người ta chỉ là lỡ miệng thôi mà. Với cả bây giờ cô cũng không muốn gọi một tiếng sư tôn, hai tiếng sư tôn nữa. Người ta chẳng nói muốn thay đổi một mối quan hệ, trước hết phải thay đổi cách xưng hô còn gì.
Bạch Nhã Hi: Haizz, thật hết cách. Cuối cùng vẫn phải lết cái xác đi kiếm người.
Bạch Nhã Hi vươn vai, miệng nhỏ không ngừng ai oán.
Hiện tại đã là đêm muộn, Bạch Nhã Hi cùng sư tôn rảo bước trên con đường nhỏ. Thỉnh thoảng sẽ có vài tiếng côn trùng kêu, hại trái tim của cô cứ nhảy lên bình bịch.
" Thật mệt nha, đêm rồi mà vẫn không được ngủ "
Trái với tính khí khó chịu của cô, Mặc Thiên Dung vẫn im lặng không đáp. Bạch Nhã Hi vừa đi vừa cằn nhằn, hoàn toàn không để ý Mặc Thiên Dung đã dừng lại. Cô trực tiếp va vào bóng lưng mảnh khảnh của y.
Bạch Nhã Hi còn đang thắc mắc, Mặc Thiên Dung đã kéo cô lại
" Nín thở đi, ta ngửi thấy có mùi của ôn mê hương "
-------------------------------------------
TÂM TÌNH CỦA TÁC GIẢ
Dạo này bận dữ thần, lại lười nữa, thật nản...