Chương 62: Không thể động vào nữ chính...

Một lát sau Lý Thanh Trạch giả vờ mơ màng tỉnh lại, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc: “Ừm Chuyện gì xảy ra vậy?”

“Vừa rồi có người xông tới đánh ngươi ngất xỉu.”

Lăng Tiêu Tiêu giải thích nói.

Lý Thanh Trạch vuốt vuốt đầu, gấp gáp hỏi: “ Liễu Băng Nhi đâu?”

“Cũng bị người kia đưa đi.”

Lăng Tiêu Tiêu hồi đáp.

Ân.

Như vậy là nội dung cốt truyện buổi tối hôm nay hẳn là không có vấn đề lớn gì.

Dù sao phần diễn mà mình cần diễn cũng đã diễn xong.

Hướng đi của kịch bản cũng không xảy ra vấn đề.

Có chuyện duy nhất biến hoá chính là thiết lập nhân vật của Liễu Băng Nhi, không, thiết lập nhân vật của Liễu Băng Nhi cũng không xảy ra vấn đề, chỉ là xảy ra hơi sớm mà thôi.

Nhưng ngoài mặt, Lý Thanh Trạch ra vẻ vô cùng phẫn nộ: “Đáng giận! Kinh phó môn chủ bảo các ngươi bảo vệ ta, các ngươi bảo vệ ta như thế sao!”

Nhìn thấy Lý Thanh Trạch nổi giận, Lăng Tiêu Tiêu có chút xấu hổ.

Dù sao đúng là các nàng để cho Diệp Thần vào .

Không đúng.

Tại sao mình lại sinh ra loại tâm tình này.

Đáng chết nha.

Đều do gia hỏa này quá đẹp trai .

Lăng Tiêu Tiêu ngay từ đầu không chút chú ý, bây giờ ở khoảng cách gần như vậy nhìn khuôn mặt của Lý Thanh Trạch, trong nháy mắt cũng có chút bị mê hoặc .

Chậc chậc, da sao lại trắng như vậy, còn mịn như vậy.

Còn đôi mắt này cũng quá dễ nhìn a!

Lăng Tiêu Tiêu cảm giác đầu mình có chút nóng.

Trong mắt cũng bắt đầu hiện lên hình ngôi sao làm cho Lý Thanh Trạch nổi hết da gà.

Nữ nhân này, ngươi là một cái nữ phụ, chớ cho mình thêm phần diễn có được hay không.

Cũng may lúc này tỷ tỷ Lăng Yên Hàn ở một bên không nhìn nổi, mở miệng giải thích: “Lý thiếu, người kia quá mạnh, chúng ta ngăn không được hắn, thật xin lỗi, đây là do chúng ta thất trách!”

“Đúng là một đám phế vật!”

Lý Thanh Trạch hung tợn nói: “Chuyện này ta nhất định phải đòi Ám Môn các ngươi cho ta một cái thuyết pháp, ta trả nhiều tiền như vậy để tìm một đám phế vật như các ngươi sao! Chút chuyện nhỏ này đều làm không xong!”

“Thật xin lỗi, Lý thiếu.”

Lăng Yên Hàn rất là khách khí nói xin lỗi.

Đương nhiên ngữ khí rất cung kính, thần sắc lại là một mảnh lạnh nhạt.

Bởi vì trên thực tế Lý Thanh Trạch cũng không thể làm gì được các nàng.

Các nàng là tâm phúc của môn chủ, hơn nữa chuyện này các nàng cũng không có làm sai cái gì, dù sao thì nói thật là đánh không lại người kia.

Môn chủ tối đa cũng chỉ là nói miệng vài câu mà thôi.

Chú ý tới thần sắc bên trong ánh mắt của Lăng Yên Hàn, Lý Thanh Trạch lập tức liền vui vẻ.

Ý nghĩ của nữ nhân này làm sao có thể giấu giếm được ánh mắt của hắn.

Mặc dù có chút nghi hoặc, theo kịch bản mà nói thì Lăng Yên Hàn và Lăng Tiêu Tiêu này thật sự đánh không lại Diệp Thần, mà lần này lại đánh thắng.

Đánh thắng thì đánh thắng a, các nàng cố ý để Diệp Thần vào, hắn cũng có thể chấp nhận.

Dù sao cũng coi như là giúp hắn hoàn thành kịch bản.

Thế nhưng thái độ này của Lăng Yên Hàn làm cho hắn có chút khó chịu!

Tốt xấu gì trong kịch bản thì Lăng Yên Hàn là thật tâm thật ý xin lỗi hắn.

Nhưng bây giờ.

Ngươi xem một chút thái độ này của ngươi là gì.

Một bộ dáng vẻ “Chúng ta cứ như vậy đấy, ngươi có thể làm gì được!”làm cho Lý Thanh Trạch có chút khó chịu.

Không, phải nói là rất khó chịu.

Thời đại này thì bất cứ cá nhân nào đều cũng có thể tới bắt nạt nhân vật phản diện hắn sao ?

Ha ha!

Chờ xem, ta không thể động vào nữ chính chẳng lẽ còn không thể động vào hai người nữ phụ các ngươi sao?

“Nhanh kêu xe cứu thương cho ta, các ngươi còn đứng ngây đó làm gì?!”

Lý Thanh Trạch phẫn nộ nói.

Phần cuối của đoạn nội dung cốt truyện này là mình phải nằm bệnh viện, xem như nghỉ ngơi một đoạn thời gian.

“Kêu xe cứu thương sao, thế nhưng nhìn ngươi thật giống như không bị thương gì a?”

Lăng Tiêu Tiêu ở một bên mở miệng.

“Bảo ngươi kêu thì liền kêu, nói nhảm nhiều như vậy làm gì?”

Lý Thanh Trạch tức giận quát lớn.

Lăng Tiêu Tiêu đỏ mặt, lời này nghe tại sao lại có một chút nghĩa khác......

............

Mà giờ khắc này Liễu Băng Nhi và Diệp Thần đã ra khỏi khách sạn.

Diệp Thần nhìn Liễu Băng Nhi một bộ muốn rời đi, vẫn là một bộ dáng không để ý tới mình, lập tức hỏi: “Liễu đồng học, rõ ràng là tên Lý Thanh Trạch kia bắt cóc ngươi, ngươi tại sao lại nói là tự nguyện!”

“Là ta tự nguyện.”

Liễu Băng Nhi không lạnh không nhạt trả lời.

“Bây giờ đã thoát ra rồi, nếu như là Lý Thanh Trạch uy hiếp ngươi, hắn cũng không nghe được, Liễu đồng học, có ta ở đây, ngươi yên tâm, ngươi không cần lo lắng.”

Diệp Thần vẫn cho là Liễu Băng Nhi bị uy hiếp.

Nếu không thì lấy tính cách của Liễu Băng Nhi, tuyệt đối sẽ không có khả năng nói ra lời như vậy .

Hơn nữa.

Căn cứ theo những gì hắn biết, trước đó Liễu Băng Nhi và Lý Thanh Trạch chưa từng gặp nhau, tại sao lại tự nguyện?

“Diệp Thần, ta nói là ta tự nguyện, ngươi tại sao lại nghe không hiểu a!”

“Ta thích Lý Thanh Trạch, ta thầm yêu hắn, ta ước gì hắn bắt cóc ta, hiểu chưa?”

“Nhưng bây giờ hoàn toàn bị ngươi làm hỏng !”

Trong nháy mắt Liễu Băng Nhi giống như là biến thành người khác vậy, âm thanh lạnh lùng hướng về Diệp Thần nói: “Hơn nữa, ta và ngươi hình như cũng không có quan hệ gì, chuyện của ta không tới phiên ngươi quản!”

“Nhưng mà chúng ta là bạn học nha!”

Diệp Thần vẫn là có chút không cam tâm.

“Bạn học? Bạn học thời cao trung của chúng ta nhiều như vậy, tại sao ngươi không đi quan tâm từng người đi?”

Liễu Băng Nhi cắn cắn răng, thái độ khác thường lên tiếng châm chọc.

Loại lời này, thật sự với tính cách của nàng thì không thể nói ra được.

Nhưng mà.

Liễu Băng Nhi bây giờ nói ra.

Nàng cảm giác mình bị bị đè nén quá lâu, nàng phải thay đổi!

Sau khi nói xong cũng không để ý Diệp Thần phản ứng gì, gọi xe trực tiếp rời đi.

Chỉ để lại Diệp Thần một người sững sờ tại chỗ, tràn đầy không cam tâm.

Hôm nay đầu tiên là hắn bị người ta liên tiếp tập sát, lúc sau lại vì tới cứu Liễu Băng Nhi mà bị thương nặng như vậy, kết quả là chuyện tốt gì cũng không rơi xuống người hắn!

Hắn rất phẫn nộ!

Nhưng mà hắn lại không giận Liễu Băng Nhi, mà là đem lửa giận đều ném trên thân Lý Thanh Trạch.

Hắn bây giờ vẫn cho rằng nhất định là Lý Thanh Trạch uy hiếp Liễu Băng Nhi, Liễu Băng Nhi vì bảo hộ hắn nên mới làm như vậy, mục đích là làm bộ muốn phân rõ giới hạn với hắn!

Ân!

Nhất định là như vậy!

Diệp Thần tức giận cắn răng.

“Chờ đó Lý Thanh Trạch, chờ ta giải quyết Hứa gia xong, sau đó sẽ tới đối phó với Lý gia ngươi!”

“Một cái Giang Thành nho nhỏ chỉ là bàn đạp để ta danh dương thiên hạ mà thôi! Không chỉ có Lý gia ngươi, mà Tần gia, Tuyết gia, Nam Cung gia cũng đều là bàn đạp của ta!”

-

-

-

-

-

Nay như thế thôi a

Đa tạ các đạo hữu đã ủng hộ