Tiếng nói rơi xuống.
Hai mắt Diệp Thần đỏ như máu, đột nhiên lao đến hướng Lăng Yên Hàn cùng Lăng Tiêu Tiêu.
Nhất quyền nhất cước đều đạt đến cực hạn mà bây giờ hắn có thể làm được.
Nhưng rất đáng tiếc là vẫn là bị Lăng Yên Hàn và Lăng Tiêu Tiêu đánh cho kêu cha gọi mẹ.
Đây cũng không phải là Diệp Thần đánh không lại Lăng Yên Hàn và Lăng Tiêu Tiêu, mà là trạng thái bây giờ của Diệp Thần đích thật là không tốt.
Bây giờ hắn chỉ có thể phát huy thực lực đại khái là một tên Nội Kình trung kỳ bình thường mà thôi.
Đối mặt với Lăng Yên Hàn Nội Kình hậu kỳ và Lăng Tiêu Tiêu Nội Kình trung kỳ, tất nhiên không phải là đối thủ.
“Ngươi thật sự không phải là đối thủ của bọn ta, không cần thiết phải tiếp tục đánh!”
Lăng Yên Hàn nhíu nhíu mày.
Tiếp tục đánh nữa thì nàng sợ đánh chết gia hỏa này.
“Phần quyết tâm này của ngươi rất không tệ, nhưng tiếc là đứng trước thực lực tuyệt đối thì căn bản không có tác dụng gì”
Lăng Tiêu Tiêu ở một bên cười cười, lắc đầu nói.
“Phải không?”
“Đó là do các ngươi không được chứng kiến thực lực chân chính của ta!”
Diệp Thần cắn răng.
Lại một lần nữa.
Diệp Thần lại một lần nữa đứng lên.
Lăng Yên Hàn và Lăng Tiêu Tiêu liếc nhau, sắc mặt đều có chút động dung.
Hai nữ không khỏi liếc nhau.
Giờ khắc này, các nàng thật sự không muốn lại hạ thủ với gia hỏa này.
Thế là dưới sự trao đổi của ánh mắt, đối mặt với Diệp Thần lần nữa xông lên, hai nữ giao thủ mấy chiêu, lập tức giả bộ không địch lại.
Bị đánh lùi ra.
“Ta nói rồi, các ngươi vẫn còn không phải đối thủ của ta!”
Nhìn thấy chính mình đánh lùi hai nữ nhân trước mắt này, Diệp Thần lập tức cười lạnh.
Ở ngoài chiến trường bảy năm, hắn rất tự tin đối với thực lực của mình.
Dù là rất nhiều lần đối mặt với địch nhân có thực lực mạnh hơn hắn nhưng cuối cùng thắng lợi vẫn sẽ thuộc về hắn.
Lần này cũng không phải ngoại lệ!
Mẹ nó!
Lăng Tiêu Tiêu thiếu chút nữa thì văng tục, ta cùng với tỷ tỷ hảo tâm cho ngươi một cơ hội đi cứu người, ngươi còn không nhanh lên đi, còn ở lại chỗ này trang bức nhiều lời?
Đầu óc có bệnh cũng không nhẹ a!
Lăng Yên Hàn cũng nâng tay lên trán.
Gia hỏa này chẳng lẽ không nhìn ra là các nàng cố ý thối lui cho hắn cơ hội sao?
“Lần này bỏ qua cho các ngươi, lần sau đừng lại trêu chọc ta!”
Diệp Thần cũng biết trạng thái bây giờ của mình duy trì không được bao lâu, thế là cũng không muốn dây dưa tiếp với hai nữ nhân này, đi thẳng tới cửa gian phòng.
Một cước đá cửa phòng ra.
Nhìn thấy Diệp Thần xông vào, Lý Thanh Trạch nhíu nhíu mày.
Tình huống gì thế này?
Nhân vật chính tại sao bị thương thảm như vậy?
Không phải chứ!
Lý Thanh Trạch nhớ rất kỹ, mặc dù thực lực của Lăng Yên Hàn và Lăng Tiêu Tiêu không kém, tỷ tỷ Lăng Yên Hàn cũng chỉ là Nội Kình hậu kỳ thông thường, muội muội Lăng Tiêu Tiêu thì chỉ mới là Nội Kình trung kỳ.
Đối mặt với nhân vật chính Diệp Thần có BUFF, mặc dù có thể đỡ vài chiêu nhưng cuối cùng cũng không phải là đối thủ của Diệp Thần.
Cái này......
Tại sao Diệp Thần lại bị đánh thảm như vậy?
Chờ đã!
Chẳng lẽ hai nữ nhân này liều mạng với Diệp Thần?
Diệp Thần bị thương thảm như vậy, vậy các nàng chẳng lẽ trực tiếp chết luôn?
Lý Thanh Trạch không khỏi nhô ra thần thức cảm giác, khi phát hiện Lăng Yên Hàn và Lăng Tiêu Tiêu vẫn còn ở bên ngoài gian phòng.
Hơn nữa khí tức bình thường, không có một chút dáng vẻ thụ thương.
Hơn nữa bây giờ lại còn một bộ dáng xem trò vui.
Lập tức minh bạch cái gì.
Bất quá bây giờ trước tiên xử lý chuyện bây giờ đã.
“Họ Lý, ngươi để Băng Nhi đâu rồi?”
Hai mắt Diệp Thần đỏ bầm, vô cùng phẫn nộ nhìn chằm chằm Lý Thanh Trạch, ánh mắt quét mắt một vòng quanh phòng lại không phát hiện thân ảnh của Liễu Băng Nhi.
Lúc này tức giận mở miệng.
“Tiểu tử, không nghĩ tới nhanh như vậy mà ngươi đã tìm được nơi này, bất quá vẫn là chậm một chút.”
Lý Thanh Trạch lắc đầu, lần nữa kích thích Diệp Thần.
Có ý tứ gì?
Trong lòng Diệp Thần giật mình, chú ý tới trong phòng tắm hình như có người.
Lập tức sắc mặt tái nhợt!
“Hỗn đản, ta muốn ngươi chết!”
Diệp Thần hung hăng tung ra một quyền hướng về phía Lý Thanh Trạch!
Phốc phốc ——
Lý Thanh Trạch lập tức ngã trên mặt đất, giả bộ hôn mê bất tỉnh.
Một đấm này đã bao bọc Nội Kình, nhưng đối với Lý Thanh Trạch thì căn bản không gây thương tổn được hắn.
Đừng nói chỉ Nội Kình, coi như Hóa Kình đại tông sư ở trước mặt hắn cũng đều không phá được phòng ngự của hắn.
Không có cách nào, tu vi Tiên Thiên đỉnh phong chính là mạnh như vậy!
Nhưng mà a.
Mặc dù Diệp Thần không gây thương tổn được hắn.
Nhưng Lý Thanh Trạch vẫn phải giả vờ một bộ dáng bị thương không nhẹ, hơn nữa còn phải khống chế sự phản phệ của hộ thể cương khí, chỉ sợ không cẩn thận bắn chết Diệp Thần này .
“Dừng tay!”
Lúc này Liễu Băng Nhi từ trong phòng tắm đi ra.
Bây giờ nàng vẫn mặc trên thân bộ váy màu lam nhạt kia, còn chưa kịp tắm rửa.
Nghe được âm thanh của Diệp Thần thì lập tức đi ra, kết quả nhìn thấy Diệp Thần một đấm làm cho Lý Thanh Trạch ngất xỉu.
“Băng Nhi, ngươi không sao chứ?”
Diệp Thần quan tâm hỏi.
“Ta nói, đừng gọi ta Băng Nhi.”
Liễu Băng Nhi nhíu nhíu mày, nhắc nhở.
“Thật xin lỗi, Liễu đồng học, ngươi không sao chứ?”
Diệp Thần cắn răng, hắn vì tới cứu Liễu Băng Nhi mà bị thương nặng như vậy, kết quả không nghĩ tới Liễu Băng Nhi đối với hắn vẫn xa lạ như vậy.
Đến cùng là vì cái gì?
“Ta thì có thể có chuyện gì, ngươi tại sao lại đánh người?”
Liễu Băng Nhi bây giờ rất là gấp gáp, chỉ sợ Diệp Thần đánh Lý Thanh Trạch xảy ra vấn đề gì.
Nghe được Liễu Băng Nhi nói không có việc gì, Diệp Thần thở dài một hơi, sau đó hung hãn nói: “Gia hỏa này bắt cóc ngươi, ta còn hận không thể giết hắn đây!”
“Ai nói với ngươi là hắn bắt cóc ta?”
Liễu Băng Nhi lại là nhíu mày hỏi.