Chương 6: Hoa khôi nữ cảnh sát

Ngũ Lăng Hồng Quang chạy một đường đè nát.

Tiếp đó lại quay ngược trở về.

Vừa vặn dừng ở trước mặt Bạch Ức Tuyết

Lúc nãy trên đất đầy hoa hồng nhưng bây giờ toàn bộ đã bị nghiền nát bét.

Đến rồi đến rồi!

Nhân vật chính tới!

Lúc đầu Lý Thanh Trạch còn tưởng rằng Bạch Ức Tuyết ra sớm như vậy sẽ xảy ra biến cố gì.

Nhưng bây giờ nhìn thấy chiếc xe Ngũ Lăng Hồng Quang của Diệp Thần đúng hạn mà tới.

Lập tức yên lòng.

Nhưng thể hiện bên ngoài, thấy một màn như vậy.

Lý Thanh Trạch còn phải giả vờ dáng vẻ vô cùng phẫn nộ.

Mà Diệp Thần ngồi trên chỗ tài xế rõ ràng vốn không có để ý đến hắn.

Một âm thanh vô cùng hà tiện hề hề vang lên:

“Ta còn tưởng là ai chứ, nguyên lai là Lý đại thiếu gia đỉnh cấp của Giang Thành, như thế nào, ngươi cứng rắn cưỡng ép cũng không được, mềm mại lãng mạn cũng không xong, đáng tiếc, Bạch tổng căn bản không thích ngươi!”

Diệp Thần đi xuống xe, một mặt giễu cợt nhìn xem Lý Thanh Trạch.

Rõ ràng.

Hắn chính là cố ý nghiền nát hoa hồng trên đất do Lý Thanh Trạch cất công chuẩn bị

Bạch Ức Tuyết là nữ nhân mà hắn coi trọng

Sao có thể để nam nhân khác vấy bẩn nàng

Một bên, Bạch Ức Tuyết nhìn thấy Diệp Thần vẫn mặc trên người bộ đồ của bảo vệ liền nhíu chặt lông mày

Nàng rõ ràng hôm qua nói Diệp Thần không cần tới làm nữa.

Ý tứ chính là.

Hắn bị đuổi!

Gia hỏa này là không hiểu tiếng người sao?

Không chờ nàng mở miệng, Lý Thanh Trạch lại lên tiếng đầu tiên

Chỉ thấy hắn một mặt âm tàn nhìn chằm chằm Diệp Thần, không khách khí nói: “Tiểu tử, hôm qua ngươi đánh ta, ta còn chưa tới tìm ngươi trả thù, ngươi bây giờ còn dám xuất hiện ở trước mặt ta, có tin ta bây giờ liền làm cho ngươi không thấy được mặt trời ngày mai?

Nói xong.

Lý Thanh Trạch trong lòng yên lặng vui mừng.

Đến rồi đến rồi!

Nhân vật chính muốn trang bức !

Quả nhiên.

Nghe được lời nói của hắn.

Diệp Thần lấy ngón út móc móc lỗ tai, hoàn toàn thất vọng: “Ngươi không có thực lực đó!”

“Tốt, ngươi rất tốt!”

Lý Thanh Trạch trên mặt giận dữ.

Một mặt bất thiện nhìn chằm chằm vào Diệp Thần, hung ác nói: “Tiểu tử, hôm nay là cái tay nào của ngươi lái xe nghiền nát đống hoa này, ta liền phế bỏ cái tay đó của ngươi !”

Lý Thanh Trạch vẫy vẫy tay, sau lưng vệ sĩ lập tức tiến lên.

“Đánh phế tên tiểu tử này cho ta!”

Hắn hôm nay tổng cộng mang đến 6 tên vệ sĩ.

Nhận được mệnh lệnh.

Những người vệ sĩ này không có chút gì do dự đánh về hướng Diệp Thần

“Ha ha, không biết tự lượng sức mình!”

Diệp Thần cười lạnh, Nội Kình xung quanh thân bắn ra.

Thuần thục đem đám vệ sĩ tiêu đánh ngã xuống đất.

Thấy một màn vậy.

Lý Thanh Trạch lập tức hoảng hốt.

Tại bên trong nội dung cốt truyện.

Mặc dù Diệp Thần hôm qua đánh gục hai tên vệ sĩ của hắn, nhưng bởi vì không có tận mắt thấy, cho nên hắn cũng không cho rằng Diệp Thần giỏi đánh đấm.

Nhưng bây giờ.

Nhìn thấy Diệp Thần ngắn ngủi mười mấy giây đánh gục 6 tên vệ sĩ.

Mặt ngoài hắn tất nhiên là hoảng sợ vô cùng.

Bởi vì những người vệ sĩ này đều là chuyên nghiệp.

Thế mà đánh không lại Diệp Thần

“Họ Lý, ngươi còn muốn phế tay của ta nữa không?”

Diệp Thần nhìn xem Lý Thanh Trạch, mặt mũi tràn đầy trêu tức.

Lý Thanh Trạch trên mặt hoảng hốt.

Nhưng lại là vô cùng ngạnh khí nói: “Ngươi chờ đấy, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

Nói xong.

Liền muốn rời đi.

Nhưng lúc này, Diệp Thần làm sao lại để cho hắn đi.

Chỉ là ngay tại thời điểm hắn muốn xuất thủ hướng Lý Thanh Trạch.

Lại là vang lên hai giọng của nữ nhân.

“Đủ rồi!”

“Dừng tay!”

Một giọng trong đó tất nhiên là Bạch Ức Tuyết phát ra.

Mặc dù rất khó để tiếp nhận.

Nhưng mà trong đầu của nàng hình ảnh kia chính xác là Lý Thanh Trạch.

Ánh mắt thê lương bi ai như vậy.

Để cho lòng của nàng vô cùng đau nhói.

Mặc dù còn chưa biết giữa nàng và Lý Thanh Trạch đến cùng là xảy ra chuyện gì nhưng nàng có thể chắc chắn.

Chính mình hẳn là ưa thích Lý Thanh Trạch .

Cho nên bây giờ.

Tất nhiên không thể nhìn Lý Thanh Trạch bị đánh.

Chỉ là ngoại trừ âm thanh của nàng, cách đó không xa cũng truyền đến một giọng nữ lạnh lùng.

“Dừng tay!”

Chỉ thấy một nữ cảnh sát xinh đẹp thân mặc đồng phục đang đi tới, dáng người siêu tuyệt, nếu nàng cúi đầu xuống chắc chắn sẽ không nhìn thấy chân của mình được bởi vì bộ ngực của nàng, um, có hơi quá lớn...

Nhìn thấy Diệp Thần còn muốn động thủ đánh người, vô cùng lạnh lùng lên tiếng ngăn lại.

Lâm Thanh Ảnh!

Nhìn thấy nữ nhân này xuất hiện, Lý Thanh Trạch lông mày nhíu một cái.

【 Không đúng rồi!】

【 Tại sao nữ nhân ngực to nhưng mà không có não lại xuất hiện ở đây?!】

【 Bây giờ còn chưa đến phần diễn của nàng a!】

Mặc kệ Lý Thanh Trạch nghĩ như thế nào, Lâm Thanh Ảnh chính xác xuất hiện ở nơi này.

Bởi vì đêm qua nàng cũng nghe được tiếng lòng của Lý Thanh Trạch.

Lúc đầu nàng cũng rất khiếp sợ

Cho là mình chẳng qua là nghe nhầm thôi, thế nhưng tại tối hôm qua điều tra một phen, phát hiện Lý Thanh Trạch thật sự bắt cóc Bạch Ức Tuyết .

Sau đó.

Bạch Ức Tuyết được một người bảo vệ cứu.

Lập tức.

Làm cho nàng khiếp sợ không gì sánh nổi.

Cũng giống như Bạch Ức Tuyết, Lâm Thanh Ảnh cũng lâm vào suy nghĩ, nếu như đây là một cái thế giới tiểu thuyết, vậy nàng chính là cái gì?

Mang hiếu kỳ.

Tại tối hôm qua lại nghe được tiếng lòng của Lý Thanh Trạch, nàng liền thật sớm đi tới cửa ra vào của tập đoàn Ức Tuyết, muốn nhìn một chút sự tình phát triển có đúng với sự tình mà Lý Thanh Trạch nói hay không.

Kết quả không nghĩ tới.

Đúng như Lý Thanh Trạch nói tới.

Dưới mắt, nhìn Lý Thanh Trạch cùng Diệp Thần va chạm, Diệp Thần lại muốn động thủ đánh người.

Là một người có tâm với nghề mãnh liệt, Lâm Thanh Ảnh không thể ngồi yên không quan tâm đến, cho nên chỉ có thể tiến lên ngăn lại.

Nhưng không nghĩ tới Lý Thanh Trạch lại dám nói nàng ngực to mà không có não???