Chương 7: Tuyệt sắc nhân gian cúi đầu nhìn khống thấy chân

Ngươi mới ngực to mà không có não!

Cả nhà ngươi đều là ngực to mà không có não!

Lâm Thanh Ảnh căm giận bất bình!

Nhưng cũng không có cách nào mắng Lý Thanh Trạch.

Bởi vì Lý Thanh Trạch cũng không có nói ra bên ngoài, chỉ là mắng trong lòng.

Chửi mắng là phạm pháp sao?

Có luật nào quy định không được mắng ở trong lòng không?

Bất quá.

Làm cho nàng chú ý hơn là câu nói khác của Lý Thanh Trạch.

Bây giờ còn chưa đến phần diễn của nàng?

Chẳng lẽ trong thế giới này nàng cũng có kịch bản?

Một bên

Diệp Thần sau khi thấy Lâm Thanh Ảnh xuất hiện thì lập tức ngừng tay

Nhìn về phía nữ hoa khôi cảnh sát, hắn không khỏi hai mắt tỏa sáng, ánh mắt lóe lên một vòng tham lam.

Bởi vì.

nữ hoa khôi cảnh sát này làm hắn kinh diễm

Hai từ thoáng chốc sôi nổi trong lòng hắn.

Lãnh diễm!

Một gương mặt vô cùng tinh xảo, mặc dù kém hơn Bạch Ức Tuyết một chút nhưng cũng đủ để nghiền ép đa số idol đang hot

Mà hấp dẫn ánh mắt người khác nhất chính là dáng người của đối phương

Cúi đầu không nhìn thấy chân...

Đây chính là tuyệt sắc nhân gian nha!

Cùng lúc đó.

Lý Thanh Trạch cũng đang mắng trong lòng.

【 Mặc dù Lâm Thanh Ảnh ngực to mà không có não, lại còn là một người thích bạo lực, nhưng mà tuyệt sắc nhân gian cúi đầu không nhìn thấy chân, nghĩ không mơ mộng cũng khó khăn a!】

【 Phi phi, ta đang suy nghĩ gì đấy!】

【 Đây chính là nữ nhân của nhân vật chính, ta cũng chỉ có thể nhìn, không, nhìn cũng không được nhìn!】

Lý Thanh Trạch đối với vai diễn nhân vật phản diện của mình diễn vô cùng tinh chuẩn.

Thậm chí ở kiếp trước.

Hắn còn viết sách 《 Nhân vật phản diện tu dưỡng bản thân 》.

Ẩn danh bán, không nghĩ tới trong lúc nhất thời bán rất chạy.

Bất quá nữ nhân này xuất hiện chỗ này, chắc chắn muốn làm rối loạn phần diễn hôm nay của hắn.

Hắn còn chưa bị nhân vật chính đánh mặt đấy!

Cũng đừng xảy ra chuyện rắc rối gì nha!

“Tuyệt sắc nhân gian cúi đầu không nhìn thấy chân?”

Nghe được tiếng lòng của Lý Thanh Trạch, Lâm Thanh Ảnh nhíu nhíu mày, không rõ đây là ý gì.

Nhưng khi nàng cúi đầu xuống.

Thoáng chốc khuôn mặt đỏ lên.

Vô cùng nổi giận!

Hỗn đản này, ai nói là nàng không nhìn thấy chân?

Nghĩ như vậy, Lâm Thanh Ảnh còn đem chân đưa lên phía trước, bây giờ chẳng phải đã nhìn thấy sao?

Phi!

Ta đang làm gì đấy!

Lấy lại tinh thần, Lâm Thanh Ảnh cũng không có quên việc chính sự bây giờ.

Lấy điện thoại ra gọi về trong cục.

Điều động thêm người!

Chưa được vài phút, một xe cảnh sát liền lái tới.

Ngoại trừ mấy người vệ sĩ bị thương được đưa đi bệnh viện, Lý Thanh Trạch cùng Diệp Thần đều được đưa tới cục cảnh sát.

Ngồi ở trên xe cảnh sát.

Lý Thanh Trạch căm giận bất bình.

Tên nhân vật chính này quá nhát gan.

Chỉ bởi vì một nữ hoa khôi cảnh sát nho nhỏ xuất hiện liền ngừng tay .

Nhân vật chính chân chính, không phải lúc này, dù là ngay trước mặt nữ nhân xinh đẹp cũng muốn đánh mình một trận để biểu hiện khí chất bá vương của hắn sao?

Thái quá!

............

Trong cục cảnh sát.

Làm cho Lý Thanh Trạch cảm thấy quá mức chính là Lâm Thanh Ảnh dẫn tới một căn phòng thẩm vấn đơn độc.

Nghĩ một chút

Coi như Lâm Thanh Ảnh ra diễn có chút sớm.

Nếu là tiểu thuyết sảng văn bình thường, lúc này ngươi không phải là nên đi thẩm vấn nhân vật chính, tiếp đó nhân vật chính liếc mắt liền nhìn ra ngươi có bệnh sao!

Ngươi tới thẩm vấn ta làm cái gì?

“Tên?”

“Lý Thanh Trạch.”

“Giới tính?”

“Nữ.”

“Ngươi cho là ta bị mù sao?”

Lâm Thanh Ảnh tức giận nhìn hắn một cái.

“Vậy ngươi còn hỏi làm gì?”

Lý Thanh Trạch tức giận hừ hừ.

“Tuổi tác?”

“22 tuổi.”

“Nhỏ tuổi như vậy?”

Lâm Thanh Ảnh lấy ra một quyển ghi chú, viết từng cái xuống.

Lý Thanh Trạch liếc mắt.

22 tuổi, bình thường cũng mới tốt nghiệp đại học.

Bất quá, cũng không quá nhỏ a?

Ngươi không phải cũng mới 24 tuổi?

“Tại sao lại gọi vệ sĩ đánh Diệp Thần?”

Lâm Thanh Ảnh tiếp tục hỏi.

Mặc dù biết Lý Thanh Trạch là đang diễn trò, nhưng mà quá trình vẫn là nên có

“Tên kia đem hoa hồng ta cất công chuẩn bị nghiền nát, ta khẳng định muốn giết chết hắn!”

Lý Thanh Trạch hung dữ nói, bộ dạng phách lối hoàn khố.

Uy uy!

Đây chính là thêm vai diễn a!

Lý Thanh Trạch cảm thấy hôm nay, như thế nào cũng phải cấp cho mình thêm một cái đùi gà a!

“Chú ý ngôn từ!”

Lâm Thanh Ảnh âm thanh lạnh lùng nói, bất quá sau đó tựa hồ nghĩ tới điều gì, nắm chặt tay, nhỏ giọng bổ sung một câu: “Bất quá cũng chính xác là nên giết chết hắn......”

Thanh âm của nàng rất nhỏ.

Nếu như ở trước mặt nàng chính là một cái người bình thường, tự nhiên là không nghe thấy.

Nhưng Lý Thanh Trạch thế nhưng là có Tiên Thiên đỉnh phong tu vi.

Dù là trong phòng một con muỗi mất một cái chân, cũng không chạy khỏi cảm giác của hắn.

Cho nên.

Lời nói của Lâm Thanh Ảnh hắn nghe rất rõ ràng.

Có lầm hay không?

Lâm Thanh Ảnh này lại muốn giết chết nhân vật chính?

Lý Thanh Trạch tê, thiết lập nhân vật tuyệt đối có vấn đề nha!

Bất quá hắn vẫn mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, xem như không nghe thấy.

Lâm Thanh Ảnh vì sao lại muốn lộng chết Diệp Thần, là bởi vì vừa rồi, Lý Thanh Trạch vậy mà nói nàng là nhân vật chính nữ nhân?

Hơn nữa nhân vật chính trong miệng Lý Thanh Trạch, chính là Diệp Thần.

Lâm Thanh Ảnh chắc chắn là không thể tiếp nhận!

Vận mệnh của nàng, dựa vào cái gì bị người khác điều khiển!

Tăng thêm ở trên đường trở về.

Ánh mắt Diệp Thần nhìn nàng, làm cho nàng rất là chán ghét, hận không thể móc ánh mắt của đối phương!

Nếu là chính mình trở thành nữ nhân của loại người này?

Nàng tình nguyện đi chết!

Cho nên vừa rồi, nàng mới có thể đột nhiên nghĩ đến, nếu không thì dứt khoát hoặc là không làm, đã làm thì cho xong, giết chết Diệp Thần?

Đừng nhìn Lâm Thanh Ảnh là cảnh sát ngốc nữ hoa khôi cảnh sát.

Lý Thanh Trạch đánh giá cũng không có sai, nàng tuyệt đối là một tên cuồng bạo lực.

Hơn nữa có đôi khi, không có não, không sợ trời không sợ đất, thường xuyên sẽ làm ra một chút sự tình không thể tưởng tượng nổi.

Giết chết nhân vật chính?

Lý Thanh Trạch cũng chỉ là mở miệng một chút.

Nếu ngươi có ý nghĩ này vậy thì ngươi liền đi đi, ta ủng hộ tinh thần cho ngươi!

-

-

-

-

-

Ta thật sự muốn dịch thêm chương cho ae đọc nhma ta thật sự buồn ngủ lắm rồi, bây giờ đã hơn 2 giờ sáng rồi, ta phải ngủ chút để còn có sức đi làm nữa, cảm ơn mọi người đã ủng hộ ta