“Mọi người mau nhìn, Bạch tổng vậy mà đi ra!”
“Chẳng lẽ Bạch tổng lần này tiếp nhận Lý thiếu thổ lộ , ô ô, thì ra liếm cẩu cứ liếm đến cuối cùng thì cái gì cần có đều có a!”
“Nói bậy gì đấy, Lý thiếu là phú nhị đại, có thể gọi là liếm cẩu sao, Lý thiếu là dùng sự chân thành và kiên nhẫn không từ bỏ làm cho Bạch tổng rung động!”
“......”
Lý Thanh Trạch đang tựa tại bên cạnh xe thể thao, nhìn thấy Bạch Ức Tuyết từ trong cao ốc đi ra, không khỏi nhíu nhíu mày.
Cái kịch bản này không đúng rồi!
Bạch Ức Tuyết tại sao lại ra sớm như vậy
Bất quá nghi hoặc thì nghi hoặc, tất nhiên nữ chính đã ra, nên phần diễn cũng không thể thiếu.
Nghĩ tới đây.
Lý Thanh Trạch lộ ra một nụ cười, vội vàng đi đến hướng Bạch Ức Tuyết.
Nói đi cũng phải nói lại.
Cái danh đệ nhất mỹ nữ Giang Thành Bạch Ức Tuyết thật sự rất xinh đẹp.
Một đường đi tới, hấp dẫn không ít ánh mắt.
Làm cho người ta chú ý nhất là khí chất của nàng.
Trên gương mặt vô cùng tinh xảo từ đầu đến cuối mang theo một bộ khí chất cao lãnh.
Bên trong một cặp mắt xinh đẹp thì càng có nhiều hơn mấy phần lạnh nhạt.
Dùng từ lạnh băng để hình dung nàng cũng không quá đáng .
Nhưng càng là như vậy.
Càng làm cho người ta dâng lên một cỗ muốn chinh phục.
“Lý Thanh Trạch, ngươi không cần như thế, về sau cũng không cần như vậy.”
Bạch Ức Tuyết hôm nay mặc một bộ váy màu trắng, tóc dài tựa như thác nước chảy xuôi ở sau ót.
Khi nhìn về Lý Thanh Trạch.
Tiếng nói lạnh nhạt.
Trải qua chuyện ngày hôm qua, biết Lý Thanh Trạch là đang cố ý diễn kịch.
Thái độ đối với hắn cũng không có chán ghét như thế.
Chỉ là có chút phản cảm.
Nhưng lời nói như vậy lọt vào trong tai Lý Thanh Trạch lại làm cho hắn vui mừng.
Quả nhiên.
Mặc dù Bạch Ức Tuyết ra hơi sớm một chút.
Nhưng thiết lập nhân vật này không có thay đổi!
“Ức Tuyết, thật xin lỗi, tối hôm qua là ta quá xúc động, làm ngươi tổn thương, cho ta thêm một cơ hội để sửa chữa được không?”
Lý Thanh Trạch nâng một bó hoa hồng, ngôn từ khẩn thiết, biểu tình trên mặt vô cùng chân thành.
Phảng phất thật sự vì chuyện tối ngày hôm qua mà cảm thấy vô cùng áy náy cùng hối hận.
Nói xong.
Còn né qua một bên để Bạch Ức Tuyết thấy một hình trái tim lớn bằng hoa hồng.
“Ức Tuyết, ngươi nhìn, đây chính là ta đặc biệt vận chuyển hoa hồng bằng bay bay từ nước Áo đến, chính là để ngươi một sự bất ngờ!”
“Ta nói, ngươi không cần như thế.”
Bạch Ức Tuyết nhíu nhíu mày, lạnh lùng nói: “Chuyện tối ngày hôm qua, ta cũng không có để ở trong lòng.”
Nhìn về phía hình trái tim lớn bằng hoa hồng kia.
Bạch Ức Tuyết trong lòng có chút bực bội.
Nếu như không phải nghe được Lý Thanh Trạch tiếng lòng, biết hắn tối hôm qua cũng chỉ là đang diễn trò, hơn nữa cũng không có làm gì mình
Bạch Ức Tuyết đương nhiên sẽ không hời hợt tha thứ như vậy.
Hơn nữa Bạch Ức Tuyết bây giờ quan tâm là thân phận của mình tại thế giới này, cùng với hình ảnh khắc cốt ghi tâm trong đầu
“Ức Tuyết, ngươi chịu tha thứ ta là tốt rồi.”
Lý Thanh Trạch vui mừng.
Mặc dù lời kịch của Bạch Ức Tuyết so với kịch bản có hơi sai lệch nhưng ý tứ cũng không sai biệt lắm.
Vì để cho hắn, đại thiếu gia Giang Thành một chút mặt mũi
Lạnh lùng nói không có để ở trong lòng nhưng trên thực tế là chán ghét đến không chịu được.
Bất quá Lý Thanh Trạch cũng mặc kệ Bạch Ức Tuyết đến cùng nghĩ như thế nào, tiếp tục nói:
“Ức Tuyết, ngươi cũng biết, ta thật sự rất yêu ngươi, quan tâm quá nên bị loạn làm một chút chuyện sai.”
“Vì bù đắp áy náy, Giang Thành có một nhà hàng rất không tệ, ngươi đi cùng với ta chứ?”
Đương nhiên.
Theo kịch bản.
Bạch Ức Tuyết nhất định sẽ cự tuyệt.
Nhưng mà trước mặt mọi người, lại còn bị Lý Thanh Trạch cho người chặn đường, bên cạnh còn có quần chúng hô to bảo đáp ứng hắn!
Bất phân thắng bại thời điểm.
Diệp Thần lái Ngũ Lăng Hồng Quang từ trên trời giáng xuống, đem hoa hồng mà hắn chú tâm chuẩn bị nghiền nát dưới xe, giúp Bạch Ức Tuyết giải vây.
Nhưng Lý Thanh Trạch chờ đợi đối phương cự tuyệt.
Lại không nghĩ rằng Bạch Ức Tuyết lập tức kinh ngạc nhìn hắn, lạnh giọng hỏi: “Ngươi mới vừa nói cái gì?”
A?
Lý Thanh Trạch sửng sốt một chút.
Bạch Ức Tuyết vẫn đang kinh ngạc nhìn hắn.
Sẽ không phải lại xảy ra rắc rối gì a?
Lý Thanh Trạch thận trọng thăm dò mở miệng:
“Ta nói, vì để bù đắp áy náy, Giang Thành có một nhà hàng rất không tệ, ngươi đi cùng với ta chứ?”
“Không phải, là câu trước.”
“Ngạch...... Ức Tuyết, ngươi cũng biết, ta thật sự rất yêu ngươi, quan tâm quá nên bị loạn làm một chút chuyện sai......”
Tiếng nói rơi xuống.
Bạch Ức Tuyết thật lâu ngơ ngẩn.
Khi nàng nghe được Lý Thanh Trạch nói thật sự rất yêu nàng, trong lòng đột nhiên nhảy một cái.
Hình ảnh khắc cốt ghi tâm lần nữa chậm rãi hiện lên.
Gương mặt trong ngực nàng dần dần rõ ràng.
Thế mà chính là Lý Thanh Trạch!
Làm sao có thể!
Trong hình ảnh, Lý Thanh Trạch ánh mắt bi thảm thê lương bi ai nhưng lại vô cùng chân thành tha thiết!
Không có khả năng!
Tại sao có thể là Lý Thanh Trạch!
Bạch Ức Tuyết không dám tin, sắc mặt lập tức có chút hốt hoảng cùng thất thố!
Mà lúc này đây.
Một chiếc Ngũ Lăng Hồng Quang chạy nhanh đến.
Vừa vặn đè nát hình trái tim lớn bằng hoa hồng của Lý Thanh Trạch.....