Bên ngoài trời đã nhá nhem tối, yêu thú săn mồi rống lên từng tiếng kêu bén nhọn. Chúng đệ tử dường như mất dần sự kiên nhẫn, có không ít kẻ kêu gọi nhau tự mình quay về Chiến Thiên Học Viện.
-Đại sư tôn, người thân làm bậc quân sư a. Không thể đối với đệ tử nuốt lời được.
-Ta không giữ lời với ngươi khi nào?
Mặc cho bọn chúng nội tâm như ngồi trên than hồng. Tứ thiếu gia lúc này lại có nỗi bận tâm khác nhưng nhìn ra hắn thái độ gấp gáp cũng không thua kém.
-Đại sư tôn không phải đã nói đồ nhi đoạt được đệ nhất không dụng đến Hỏa Vân Đao sẽ chấp nhận một yêu cầu đi. Tại sao lúc này người lại đảo lộn thị phị nói trắng thành đen chứ?
-Tiểu Tảo Tảo ngoan không phải sư tôn dối trá mượn nợ không chịu trả, mà là ngươi đã xuất đao rồi không phải ư?
Nàng tủm tỉm cười dường như không để tâm đến Huỳnh Tảo ra vẻ đáng thương.
-Nhưng… nhưng lúc đó đồ nhi đã đạt được đệ nhất a. Đổ ước hoàn thành liền không xem như phạm luật đi.
-Không, không. Vi sư không muốn nhắc đến lúc ngươi dùng đao chém hắn. Cẩn thận nhớ lại a, có phải Tiểu Tảo Tảo đã từng dụng đến đao hay không.
Huỳnh Tảo sắc mặt không tốt. Hắn ngồi xuống ngẫm nghĩ hồi lâu khiến chúng đệ tử còn tin rằng Huỳnh Tảo hắn đang nghĩ phương cách quay lại Chiến Thiên Học Viện.
-Không lẽ là lúc đó…
Hắn kinh nghi. Thì ra lúc phát hiện Hoành Tiếu Hoang muốn thi triển sát chiêu Lãn Hổ Du Mộng, Huỳnh Tảo tiềm thức ra đao. Dù Hỏa Vân Đao không xuất ra khỏi vỏ nhưng đúng như lời đại sư tôn Kim Vận hắn đã thua cuộc. Chỉ là chính hắn lúc đó tâm trí hoàn toàn dồn nén vào danh ngạch đệ nhất đến mức không nhận ra mà thôi.
-Tập trung kiên định là tốt, vũ giả chúng ta nếu không đó trái tim kiên tâm thì sẽ không thể nào một lòng đi đến cuối cùng. Nhưng nếu chỉ chú trọng thành quả sau cùng sẽ vô tình biến ngươi trở thành kẻ bất chấp thủ đoạn. Ban đầu có lẽ chính ngươi cũng không nhận ra nhưng mãi về sau này sẽ có lúc muốn hối hận đã không kịp rồi.
Yên Nhiên nhị sư tôn ôn tồn giảng giải.
-Đồ nhi tâm lĩnh.
Huỳnh Tảo lúc này nội tâm thoáng nhẹ nhàng không bị thua cuộc làm quấy rầy hắn tâm trí nữa. Suy nghĩ thông suốt, Huỳnh Tảo thần sắc sáng ngời một tay ôm Hỏa Vân Đao, một tay tách ra dòng người. Hắn muốn một thân một mình rời khỏi đây.
-Ha ha ha, chúng… chúng đệ tử… lão sư… đến… đến với các ngươi đây.
Tiếng nói đứt đoạn nhưng lại vang vọng bốn phương tám hướng làm cho chúng đệ tử không thể nhận ra thanh âm đó bắt nguồn từ đâu.
Huỳnh Tảo vừa định rời đi không khỏi dừng cước bộ. Không giống người thường, Huỳnh Tảo mở ra Thủ Thiên Mạch. Song mục có thể nhìn rõ trong đêm tối, hai tai thính nhạy như yêu thú không mất nhiều thời gian hắn liền phát hiện bóng người lấp ló sau tán cây.
-Nhanh như vậy mà phát hiện ra ta. Chơi không vui, tiểu tử này thật nhàm chán a.
Nam nhân bước đi xiêu vẹo, trên người đúng là diện phục bào lão sư. Mái tóc hoa râm rối bời, hắn cầm trên tay vò rượu vừa bước đi được vài bước lại đưa lên miệng uống xuống một ngụm.
Tửu hương nhanh chóng lan đến trên người Huỳnh Tảo, hắn chán ghét không nói nữa lời liền phát ra khí cương đánh tan làn hương khí đó.
Không như Huỳnh Tảo, gần phân nữa số người tại đây lại không ra tay bị tửu hương làm cho say ngất. Kẻ có định lực vững vàng còn có thể chèo chống, nhận ra điều bất ổn cũng tuần tự đánh tan tửu hương rồi ngồi xuống vận chuyển Cốt Lực nhằm giải rượu.
Trong số đệ tử vẫn còn trụ vững, Tiêu Mẫn Nhi lại đỡ trật vật hơn cả. Nàng mĩ mục có đôi chút phiếm hồng, hơi thở nặng nhọc nhưng cước bộ vẫn vững chắc vô cùng. Từ trong tay áo bào, nàng rút ra một cái quạt giấy màu hồng phấn. Tay ngọc khẽ lay động liền cuốn toàn bộ tửu khí tồn đọng thoát ra ngoài.
-Tiêu Mẫn Nhi bái kiến Ngô lão sư.
-Ngươi nhận ra ta?
Giọng nói ẩn chứa chút kinh ngạc. Từ phía sau tán lá nam nhân lơ đễnh xuất hiện. Lúc này Huỳnh Tảo mới thật sự được diện kiến chân diện mục của hắn.
Nam nhân ước chừng tứ tuần, gương mặt thanh tuấn, hắn không quá cao lớn, râu ria lại mọc chĩa ngang dọc chướng mắt.
-Túy Kiếm Ngô Lục Chân uy danh vang vọng không chỉ tại Hoa Cốt Quốc mà còn lan rộng đến các nước lân ban có mấy ai chưa từng nghe đến.
-Cái gì? Vị lão sư này thật sự là Ngô Lục Chân ư?
-Là… Túy Kiếm “nhất mộng, nhất kiếm đoạt nhân mạng” đây sao?
Tin tức này quả nhiên gây ra rúng động cực lớn. Không ít người không kiềm chế được mà hét lớn. Thậm chí còn có kẻ vì quá hưng phấn mà từ trong cơn say tỉnh giấc.
-Túy Kiếm Ngô Lục Chân là vị tiền bối một thân một mình chấn giữ Mục Quan thông đạo. Lấy lực một người mà trảm sát hàng ngàn nhân mạng bảo hộ con dân Hoa Cốt Quốc bình an.
Huỳnh Tảo không khỏi nghiêm nghị. Danh tiếng của vị cao thủ này ngay cả hắn cũng nghe tựa như sấm bên tai. Chỉ không ngờ có ngày bản thân thật sự được gặp mặt, thậm chí nếu những lời vừa rồi là đúng sự thật thì vị anh hùng lưu danh sử sách này sẽ là lão sư của hắn.
-Đệ tử Huỳnh Tảo bái kiến Tửu Kiếm lão anh hùng.
Không dám chậm trễ Huỳnh Tảo đặt xuống chiến đao, lưng cuối thật sâu dùng trọng lễ bái kiến. Đây là lễ tiết mà chỉ có bậc đại anh hùng vì xã tắc mà không tiếc mạng sống xông pha trận mạc xứng đáng được đãi ngộ.
-Đệ tử bái kiến Tửu Kiếm lão anh hùng.
Lần lượt Tiêu Mẫn Nhi cùng các đệ tử đều dùng lễ nghi trang trọng nhất mà hành lễ.
-Đám tiểu bối các ngươi thật phiền phức a. Ta còn tưởng rằng chỉ có đám lão già chúng ta mới nhàm chán ưa thích ôn lại chuyện cũ. Dù sao cũng là chuyện của hai mươi năm trước, ta nghe cũng thật nhàm tai.
Ngô Lục Chân không để tâm. Hắn phất tay ý bảo bọn chúng không cần hành đại lễ như vậy.
-Tửu Kiếm lão anh hùng chúng ta không dám bất kính.
-Cái gì mà anh hùng, cái gì mà lão… à gọi ta là lão sư được rồi. Còn hai từ phía sau cứ tùy tiện bỏ đi, ta nghe rất chướng tai a.
Phủi sạch cự thạch, Ngô Lục Chân thư thả ngồi lên không quên nốc một ngụm rượu. Huỳnh Tảo nhìn chăm chăm vào vị lão anh hùng nay. Không phải vô cớ mà Huỳnh Tảo lại hô lão anh hùng. Giai thoại chấn giữ thông đạo khi xưa đã là chuyện của hơn hai mươi năm về trước, tính ra lão giờ này đã ngoài năm mươi.
-Không lẽ lão anh hùng phục dụng Hồi Xuân Đan, nhìn bề ngoài này không giống với người đã ngoài năm mươi a.
Huỳnh Tảo thầm nghĩ.
-Tiểu tử, mặt ta có dính lọ sao?
-Không, không. Đệ tử từ lâu đã nghe danh lão sư, nay được tận mắt chứng kiến quả là danh xứng kì thực nên có chút xuất hồn.
Bị Ngô Lục Chân bất ngờ gặng hỏi khiến Huỳnh Tảo luống cuống.
-Vậy sao? Tiểu tử, ta hỏi ngươi tại sao thoát khỏi Mê Hồn Tửu. Đừng nói với ta ngươi đọc được trong kinh thư, thủ đoạn này chưa từng được ghi lại a.
Không chỉ Ngô Lục Chân mà những đệ tử khác cũng không khỏi nghi vấn điều này. Có người uống rượu thì xuất hiện tửu hương không phải là điều gì thất thường, nếu không ở đây nhiều người như vậy thì cớ sao không ai phát hiện ra điểm mờ ám. Huỳnh Tảo lại đặc thù không giống, hắn thậm chí còn chủ động ra tay trước khi hương khí kịp chạm đến người.
-Nguyên nhân cũng không có gì sâu xa, đệ tử không thích rượu.
Ngô Lục Chân miệng chứa đầy rượu không nhịn được mà phun ra. Lão vội vỗ vỗ ngực, hai mắt cá chết nhìn chằm chằm vào Huỳnh Tảo muốn xác thực hắn không xảo trá qua mắt lão.
-Mẹ kiếp, trên thế gian này còn nam nhân không uống rượu ư?
Bị Ngô Lục Chân cùng chúng huynh đệ nhìn bằng ánh mắt ngờ vực, Huỳnh Tảo lúng túng cũng không thể tiện bề giải thích.
-Được rồi, nếu ngươi không muốn tiết lộ thì thôi. Ai mà lại không có bí mật không muốn cho người khác biết.
-Lão sư, ta…
Bị hiểu lầm Huỳnh Tảo muốn lên tiếng giải oan nhưng dường như không ai muốn nghe hắn nói lơ đễnh quay đi.
-Huynh đệ, sau này ngươi muốn viện lí do cũng không thể đem chuyện ngu ngốc này ra nói a.
-Phải, phải. Cái gì mà không thích uống rượu, ngươi cho rằng người ở đây đều là kẻ ngốc cả sao?
Huỳnh Tảo mặt mo đen lại.
-Ta thật sự không uống rượu a.
-Hi… Hi… Hi… Tiểu Tảo Tảo tiết kiệm khí lực, bọn chúng không muốn nghe ngươi giải thích đâu.
Đại sư tôn Kim Vận còn cười trên nỗi đau của kẻ khác, dường như chỉ khi Huỳnh Tảo gặp phải vận đen nàng mới thật cao hứng.