Im lặng bao chùm lấy mọi người. Mãi đến khi một vị đệ tử từ trong kinh ngạc xuất thần ra không kiềm được hét lớn.
-Khốn kiếp… quá bá đạo a…
Không biết từ đâu trong hàng đệ tử có người bị khung cảnh kinh đảm vừa rồi mà buột miệng thốt lên. Không chỉ riêng hắn, câu đó đã nói ra suy nghĩ trong đầu của những người chứng kiến mọi việc.
Bên kia kẻ còn đang kinh nghi là Lục giáo đầu, còn tên mặt đầy huyết dịch không ai khác ngoài Hoành Tiếu Hoang.
-Tiếu Hoang ngươi không sao chứ?
Hoành Tiếu Hoang dường như không dám tin chính bản thân hắn vừa bị chém trọng thương. Cả người thoát lực, hai chân run rẫy dù được Lục giáo đầu đỡ lấy nhưng vẫn không thể gắng gượng mà khuỵu xuống.
Một tay cố sức bám lấy Lục giáo đấu, tay kia hoảng loạn sờ lên mặt. Bị cơn đau nhói kéo trở về từ hoảng loạn, đến lúc này hắn mới dám tin rằng những điều vừa xảy ra là sự thật.
Nếu như ánh mắt có thể giết người thì Huỳnh Tảo sớm đã chết hàng vạn lần… à không. Số lần chết của Huỳnh Tảo sợ rằng phải giảm xuống chỉ còn một nữa, bởi vì Hoành Tiếu Hoang chỉ còn độc mỗi con mắt bên phải. Mắt trái của hắn không may đã bị một đao của Huỳnh Tảo rạch xuống một đường dài kéo xuống mép môi… phế hoàn toàn.
-Súc… sinh… ta… ộc… ộc…(tiếng này là ói máu nha)
Nhìn thấy Hoành Tiếu Hoang miệng lấp bấp không thành lời. Còn có huyết dịch từ đó trào ra như thác đổ khiến Lục giáo đầu e ngại. Hắn nhanh chóng điểm huyệt trên ngực áo, sợ rằng tên này không bị người ta chém chết mà bị mất máu đến chết.
Đứng xa khó lòng thấy rõ nhưng Lục giáo đầu khi giúp hắn trị thương, thân là bậc cao thủ nhưng khi nhìn thấy thương thế của Hoành Tiếu Hoang, Lục giáo đầu không khỏi rùng mình.
Hắn với tu vi cao cường tưởng chừng như trả một cái giá nhỏ nhất mang theo Hoành Tiếu Hoang toàn thân trở ra. Nào ngờ một đao kia gần như đã tước đi tính mạng của tiểu tử này, vết chém khảm sâu vào xương sọ. Thậm chí lưỡi của Hoành Tiếu Hoang cũng vì thế mà không thoát khỏi số mệnh bị chẻ dọc thành lưỡi mãng xà vạn phần thê thảm.
Nhìn thấy kẻ mình vừa ra tay bảo hộ lại rơi vào thảm cảnh thế này, Lục giáo đầu vẻ mặt đỏ lên giận dữ. Đặt Hoành Tiếu Hoang nằm xuống đất, ý định của hắn sợ rằng ở đây không ai không biết.
-Chậm đã.
Trong lúc Lục giáo đầu muốn phát tác thì phía sau một bàn tay vô thanh vô tức đặt lên vai hắn. Bất ngờ bị chế trụ, Lục giáo đầu làm sao có thể cam tâm. Hắn vận chuyển luồng Cốt Lực mạnh mẽ từ tu vi Vũ Trưởng, mặt đất dưới chân nổ lên lách tách.
-Lục giáo đầu, thời gian của ngươi đã không còn. Tốt nhất ngươi nên lùi lại phía sau, nơi này đến lượt Phương mỗ tiếp quản.
Phương giáo đầu khí thế không thua kém. Hai vị Vũ Trưởng hậu kì cứ như thế mà phóng ra áp lực chèn ép lẫn nhau vô tình khiến chúng đệ tử đứng gần vạ lây, tiếng ai oán vang thấu trời.
Tình cảnh bất phân thắng bại e rằng khó lòng phân định trong một sớm một chiều. Lục giáo đầu nhận ra Phương giáo đầu chủ ý muốn bao che cho Huỳnh Tảo. Tự thân hiểu rõ có một tên cao thủ đồng cấp bảo hộ e rằng muốn ra tay sẽ phải cái giá không nhỏ. Lục giáo đầu đương nhiên sẽ không vì Hoành Tiếu Hoang mà nhận lấy tổn thất về hắn.
Hắn hừ lạnh nhìn chằm chằm Phương giáo đầu rồi lại nhìn qua Huỳnh Tảo ngập tràn ngập uy hiếp. Nâng lên Hoành Tiếu Hoang khí tức suy yếu, hắn một đường rời đi không kẻ nào dám ngăn cản.
-Khoan đã, Lục giáo đầu muốn đi Phương mỗ không dám giữ lại. Nhưng chức trách trưởng lão đã giao không thể không làm.
Lục giáo đầu sắc mặt xám lại. Hắn nghiến răng nghiến lợi ném túi trữ vật không gian qua cho Phương giáo đầu, còn bản thân thoắt cái liền biến mất không để lại tung tích.
Vắng mợ thì chợ vẫn đông, tuy sự tình của ba người Huỳnh Tảo gây nên rúng động không nhỏ nhưng ảnh hưởng đó khó lòng sánh bằng đại sự sắp diễn đến này.
Không ngoài dự đoán, hai vị giáo đầu một kẻ rời đi còn lại Phương giáo đầu trực tiếp giám sát chúng đệ tử tiếp nhận phong thưởng.
Y theo lệ cũ mà làm mười người đứng đầu bước ra nhận được tưởng thưởng phong phú vô cùng. Mỗi người đều nhận được năm viên Tăng Cốt Đan vị chi bảy vạn năm ngàn lượng. Nhưng chuyện hay vẫn còn phía sau, thứ khiến chúng đệ tử mong chờ nhất là thanh nhất tinh cốt binh kia.
-Đại sư tôn, nếu như nhất tinh cốt binh đã trị giá ngàn lượng. Còn nhị tinh cốt binh thì sao?
-Điều này vi sư cũng khó giải thích tường tận trong một sớm một chiều. Tựa như Hỏa Vân Đao này chỉ dung nhập Cốt Tủy tầm thường nhất hao tổn cùng lắm ngàn lượng.
-Còn không ít kẻ hùng tâm tráng chí ban đầu liền gia nhập vào đó Cốt Tủy từ tam phẩm yêu thú. Muốn từ nhất tinh đột phá lên nhị tinh hao tổn e rằng phải gấp ngàn vạn lần mới đủ.
-Vậy không phải nói là một vạn của một ngàn của Hỏa Vân Đao… con số thiên văn này làm sao mà tính đây?
Huỳnh Tảo nghe đến liền hoa mắt chóng mặt.
-Đồ đệ ngốc, những thứ trân quý như Cốt Tủy yêu thú tam phẩm không thể lấy ngân lượng ra để tính toán rồi.
-Không dùng ngân lượng?
Nhị sư tôn Yên Nhiên gật đầu.
-Nhân Thần Đại Lục có bao nhiêu quốc gia, bao nhiêu môn phái khó lòng đếm xuể. Cho nên các bậc cao thủ từ xa xưa đã đưa ra định ước chung dùng tinh ngân để dễ bề trao đổi. Sau này khi ngươi đột phá Vũ Trưởng hẳn sẽ có cơ hội tiếp xúc đến thứ này.
Mãi nghe nhị vị sư tôn giảng giải khiến Huỳnh Tảo suýt nữa quên mất tiếp nhận phong thưởng. Trước ánh mắt dần mất kiên nhẫn của một vị trong Chấp Pháp Đội, Huỳnh Tảo chấp tay ngại ngùng rồi nhận lấy mười bình đan dược, mỗi bình có mười khỏa Tăng Cốt Đan. Còn nhị tinh binh khí của hắn nhận được lại không phải binh khí mà là hộ giáp…
-Đây là… nội giáp!!!
-Nội giáp này được chế tác từ da long yêu thú nhị phẩm dùng thủ thuật do kẻ thi triển Bì Lực làm thành. Tại Cốt Lĩnh thứ này không phải dễ kiếm. Không ngờ chỉ một nhánh của Chiến Thiên Học Viện lại có thể xa hoa đến mức này.
Giọng nói của nhị sư tôn Yên Nhiên cảm thán phát ra.
-Dùng Bì Lực mà tạo thành? Vậy thứ này giá trị không nhỏ đi?
-Nếu vi sư đoán không sai thì nội giáp này so với nhị tinh hộ giáp thông thường càng quý giá hơn bội phần. Ít nhất phải có vạn lượng trong tay nếu không đừng mong sờ đến.
Bị nhị sư tôn làm cho hoảng hồn, Huỳnh Tảo tựa như bị kẻ khác cuỗm lấy bảo vật liền vội vàng ôm chầm lấy chiến giáp vào người.
-Ngân Tầm Bảo Giáp!!! Thứ không tầm thường này mà lại mang ra tưởng thưởng cho bọn tiểu bối còn vắt mũi chưa sạch kia… mấy vị trưởng lão từ lúc nào lại trở nên rộng rãi như vậy.
Phương giáo đầu nói thầm.
-Sau này ngươi tốt nhất là biết tự kiềm chế mình nếu không với tính khí hiện tại chỉ khiến tiểu tử nhà ngươi chịu thua thiệt mà thôi.
Phương giáo đầu nhìn hắn ý vị thâm trường nói.
-Kiềm chế? Ngựa hiền bị người cưỡi, kẻ hiền thường thua thiệt. Nếu lúc nãy đệ tử theo lời Phương giáo đầu nhịn xuống thì kẻ nằm dưới đất kia e rằng không ai khác ngoài ta rồi.
Huỳnh Tảo lắc đầu thầm đáp.
-Ngươi còn cứng miệng. Nếu không phải ta ra tay kịp thời giữ lại ngươi một mạng thì Lục giáo đầu nói không chừng sẽ đương trường phế đi ngươi. Lúc đó có bao nhiêu oan uổng cũng không kẻ nào muốn đứng ra vì một phế nhân mà đối trọi với hắn.
Phương giáo đầu tiếc hận rèn sắt không thành thép. Hắn đối với tâm tính cương liệt của Huỳnh Tảo có ba phần hợp khẩu vị nhưng phần nhiều lại lo ngại tên tiểu tử này trở thành mầm mống tai họa.
-Thời gian này ngươi tốt nhất đừng chạy loạn khắp nơi. Lục giáo đầu là người trong Chấp Pháp Đội, hắn muốn hãm hại ngươi còn sợ không có cách ư.
-Đa tạ Phương giáo đầu cảnh tỉnh.
Huỳnh Tảo thật tâm cảm tạ. Dù không biết nguyên nhân phía sau việc Phương giáo đầu lại hảo tâm ra tay trợ giúp nhưng Huỳnh Tảo linh cảm rằng đây không phải chuyện xấu. Chiến Thiên Học Viện ngư long hỗn tạp, thế lực đối chọi với Hoành gia sợ rằng cũng có không ít.
-Dường như Hoành gia tự tiện phát lệnh truy nã Mạnh Lực không được toàn bộ cao tầng tán thành. Nếu từ trong nội bộ đã xuất hiện xung đột thì đệ ấy vẫn còn cơ may sống sót.
Chiến Thiên Học Viện lấy quân đội thường thức mà sinh hoạt. Ngoại trừ tham gia huấn luyện vào buổi sáng sớm, thi thoảng theo chân lão sư học tập binh thư thì chúng đệ tử không tiếp nhận nhiệm vụ lại tương đối nhàn hạ.
Chia thành ba phân khu, Đệ Nhất Môn không cần nhiều lời. Những người được tuyển chọn vào đây ai lại không phải là tinh anh trong tinh anh. Huỳnh Tảo ánh mắt thăm dò liếc qua một vòng, cuối cùng hắn bất đắc dĩ nhận ra bản thân cảnh giới dường như lót đáy. Hiếm hoi lắm mới có thể tìm ra vài tên Vũ Binh trung kì, phần còn lại đều đã đột phá Vũ Binh hậu kì. Ngay cả tên Hoành Tiếu Hoang nhân phẩm có vấn đề kia không lâu trước đây đã đột phá hậu kì.
Đệ Nhị Môn, Đệ Tam Môn đều có người đến tiếp đi. Chỉ riêng Đệ Nhất Môn kiên nhẫn chờ đợi đến ba canh giờ, sắc trời tối nhẹm nhưng trăm người vẫn ngơ ngác nhìn nhau…