Chương 97: Kinh động lòng người.

Người có thể vượt qua thí luyện đều có mặt, Huỳnh Tảo nhẩm đếm nhân số còn lại ước chừng bảy thành.

-Không ngờ người vẫn còn đông như vậy, có lẽ ta đã quá xem thường nhân sĩ trong thiên hạ rồi.

Thanh Thiên Lâm hung hiểm khắp nơi nếu không phải trước kia Huỳnh Tảo từng đơn độc đột nhập thì lúc này cũng không thể nào nhẹ nhõm như vậy được. Nhìn qua chúng đệ tử, có người y phục xộc xệch, có người lại bình thản như không nhưng chung quy lại kẻ đến được nơi này ắt hẳn phải nắm giữ không ít thủ đoạn.

-Thời gian đã điểm. Những kẻ còn chưa thông quan lập tức biếm xuống thành đệ tử Đệ Tam Môn.

Thanh âm trầm thấp vang lên chính thức định đoạt số mệnh của những kẻ còn lại. Huỳnh Tảo liếc mắt ra cửa, bên ngoài có không ít người, nam nhân hay nữ nhân đều đủ cả. Bọn chúng sắc mặt vàng như nghệ, không ngừng gào thét thê thảm mười phần. Nhưng đáp lại chỉ là ánh nhìn vô cảm từ Chấp Pháp Đội, chỉ hơn mười người nhưng khí tức từ bọn hắn phát ra khiến cho những người đệ tử đến trễ kia ngoài tự hận bản thân bất lực ra thì không còn làm gì được nữa.

-Ta là giáo đầu tại Chấp Pháp Đội. Tại Chiến Thiên Học Viện quy cũ xâm nghiêm, trước kia các ngươi chỉ là tân sinh thái điểu nên chúng ta lười ra mặt.

-Nhưng lúc này đây sau khi tiến vào tam môn, chính thức được nhận bản học viện bồi dưỡng. Các ngươi không chỉ nâng cao vũ lực mà còn phải rèn luyện võ đức. Nếu còn ỷ thế hiếp người, đảo lộn thị phi, tùy tiện truy tra bản viện đệ tử kết cục nhận lại sẽ không đơn giản.

Hắn lời nói rành mạch, ánh mắt lại như vô tình liếc sang Hoành Tiếu Hoang khiến không ít người nhận ra. Bên kia Huỳnh Tiếu Hoang lại như mắt điếc tai ngơ, tựa những lời vừa rồi cùng hắn hoàn toàn không dính dáng đến.

-Phương giáo đầu, đến lúc để ta xuất trận rồi.

-Lục giáo đầu, ngươi còn không thấy ta chưa nói xong sao?

Phương giáo đầu dáng người cao lớn khí thế hiên ngang. Hắn trong lời nói có 7 phần bình thản 3 phần uy nghiêm dường như không đem chủ ý của vị Lục giáo đầu kia để vào trong mắt.

-Bọn thái điểu này còn ở đây rất lâu, ngươi muốn răn dạy bọn chúng còn sợ gì thiếu thời gian? Ta thì lại không được như ngươi a. Ở đây có mấy trăm người, muốn mang phần thưởng lần lượt phân phát cho bọn chúng cũng không phải chuyện một sớm một chiều.

Khác xa Phương giáo đầu, Lục giáo đầu có phần nhỏ nhả. Khí chất của hắn khó lòng đánh đồng với vũ giả, gương mặt xanh xao hư nhược cầm trên tay chiếc quạt xếp thật khiến người ta xem hắn là sĩ tử.

Phương giáo đầu liếc xéo một cái như thể chúng đệ tử có thù với hắn từ kiếp nào rồi mới không tình nguyện tránh một bên.

-Ha ha ha Chiến Thiên Học Viên lần này được tiên hoàng phù hộ năm này lại tốt hơn năm trước. Thiên tài sinh ra tầng tầng lớp lớp không thể đong đếm hết được.

-Hoành Tiếu Hoang, không biết Hoành lão thái gia trong người vẫn tốt chứ?

Bất chợt Lục giáo đầu lại hướng Hoành Tiếu Hoang, nụ cười rạng rỡ như thể cười đùa cùng tiểu bối trong nhà.

-Tạ Lục giáo đầu thăm hỏi, gia gia thân thể còn rất tráng kiện. Người cũng từng nói rằng Long Cốt Thành luôn rộng cửa tiếp đón Lục giáo đầu hạ cố ghé qua.

-Hảo, hảo. Vậy thì Lục mỗ làm phiền chư vị Hoành gia rồi.

Hoành Tiếu Hoang, Lục giáo đầu kẻ xướng người họa làm như ở đây chỉ có mình Hoành Tiếu Hoang hắn là đệ tử.

-Thật ngứa mắt.

Quả nhiên hành động giáo đầu lại đi nịnh nọt để tử thế gia đã khiến cho kẻ khác không kiềm được. Từ phía sau đám đệ tử có một giọng nói vang lên ngập tràn ý vị châm chọc.

-Là kẻ nào vừa nói, có giỏi thì bước ra. Đừng tưởng lẫn trốn vào đám đông là bổn giáo đầu không tìm ra được ngươi.

Lục giáo đầu bị sĩ nhục trắng trợn, mà nguồn cơn lại từ hàng đệ tử phát ra càng khiến hắn không khỏi hỏa nộ xông thiên.

-Bẩm giáo đầu, đệ tử cho rằng từng nghe qua giọng nói này.

Hoành Tiếu Hoang không ngờ lại mở giọng.

-Ngươi biết là kẻ nào?

Ánh mắt dần trở nên thâm độc. Hắn liếc qua Huỳnh Tảo đúng là lẫn trong đám người mỉm nụ cười đắc thắng.

-Là hắn. Không thể sai được. Dù hắn cố gắng bóp méo giọng nói nhưng đệ tử đã cùng hắn trò chuyện qua nên có thể nhận ra ngay tức khắc.

Bị chỉ thẳng mặt Huỳnh Tảo khí sắc trở nên âm trầm. Chúng đệ tử đứng gần đó không ngần ngại mà tự động tản ra khiến hắn trở nên vô cùng nổi bật.

-Là ngươi!!!

Lục giáo đầu nộ khí dường như muốn bộc phát. Nếu không phải ngại mặt mũi trước các đồng liêu hắn thật sự muốn tiến lên một chưởng đánh xuống tên tiểu tử không biết trời cao đất rộng này.

Toàn trường ai nấy đều nín thở chờ đợi phản ứng của Huỳnh Tảo. Quả thật lời tố cáo của Huỳnh Tiếu Hoang hơn phân nữa người ở đây cũng không lạ gì “đức tính” của hắn. Chín phần không đáng tin.

Nhưng đứng trước thể diện của một vị giáo quan Vũ Trưởng đỉnh cấp chỉ còn cách tu vi Vũ Úy nữa bước. Dù phải hắn hay không thì mặt mũi này cũng phải giữ lại.

Trước sự nghi ngờ bị kẻ khách đem ra làm dê thế mạng. Nhân vật chính lại không biểu hiện bối rối hay hoảng sợ. Hắn thần tình như thường chậm rãi hướng Lục giáo đầu đi đến tựa như kẻ bất an không phải là hắn.

-Hừ. Chết đến nơi mà vẫn còn ra vẻ. Dù ngươi có là kẻ mắng hắn hay không thì trước sau gì kết cục chỉ có một mà thôi.

Hoành Tiếu Hoang vu oan giá họa cho Huỳnh Tảo lẽ nào Lục giáo đầu lại không biết. Hắn sống đến từng này tuổi đầu những trò này còn lâu mới qua mắt được hắn.

-Có lẽ tên tiểu tử này đắc tội với công tử Hoành gia. Được rồi, trước mắt cứ đem ngươi khai đao. Vừa giữ lại mặt mũi còn xem như bán thể diện cho Hoành gia.

Lục giáo đầu khẽ nhìn Hoành Tiếu Hoang, Hoành Tiếu Hoang cũng nhìn qua hắn hai người ngầm hiểu xem như trao đổi hai bên cùng có lợi.

Trong lúc Lục giáo đầu đại não không ngừng suy diễn thì Huỳnh Tảo đã đứng cách hắn chưa đầy ba bước chân.

“Có phải quá gần rồi không?! Tên tiểu tử này rốt cuộc có mưu ma chước quỷ gì?”

Hắn không khỏi nghĩ thầm. Theo lẽ thường những kẻ này còn phải cầu càng cách xa hắn bao nhiêu thì càng tốt bấy nhiêu đằng này lại…

Không chỉ riêng hắn, chúng đệ tử cùng Chấp Pháp Đội cũng không giấu nỗi tò mò.

-Điêu dân!!! Ngươi dám cả gan…

-TRẢM!!!

Diễn biến chỉ xảy ra trong chớp mắt không kẻ nào dám ngờ đến rằng Huỳnh Tảo mặt không đổi sắc vậy mà tàn nhẫn khai đao. Xuất đao vô hình, hạ đao vô thanh. Tất cả mọi thứ mà người khác nghe được chỉ là tiếng rống giận xen lẫn thống khổ thấu trời xanh.

-Ah…ah…!!!

Tiếng hét xé nát ruột gan. Giọng la khản đặc như kim đâm vào tai chúng đệ tử. Từ kinh ngạc rồi dần chuyển qua sợ hãi. Cách nơi hạ đao mười bước chân hai thân ảnh một người đứng đó sắc mặt kinh ngạc, hắn hai tay nâng lên một kẻ máu me đầy mặt. Huyết dịch chảy xuống thấm đẫm cả mặt đất.

-Chiến Thiên Học Viện thiết luật sâm nghiêm. Kẻ đảo lộn thị phi, phân tán nhân tâm y tội nên trảm!!!

Huỳnh Tảo từng câu từng chữ sắc bén, nặng nệ tựa như lưỡi đao của hắn. Hỏa Vân Đao phản chiếu ánh nắng pha lẫn màu đỏ từ huyết dịch, hắn nhẹ nhàng vẫy đao chỉ trong khoảng khắc khí thế không khác gì chiến đao xuất vỏ. KINH ĐỘNG LÒNG NGƯỜI.